“Mình chưa từng nghĩ sẽ tái ngộ với Lục Thương trong tình huống như thế này.”
Hạ Dao cầm tách trà lúa mạch trước mặt, giọng nói điềm tĩnh.
Dù sao thì cô và Lục Thương cũng đã chia tay hơn một năm rồi.
Tần Vũ Giai nghe xong cũng cảm thấy xúc động.
Những người từng yêu nhau sâu đậm, liệu có thể thực sự trở thành người xa lạ sao?
Cô ấy lén liếc nhìn biểu cảm của Hạ Dao, thấy đối phương vẫn bình thản như thường mới dám lên tiếng: “Hai người vốn là thanh mai trúc mã, Lục Thương yêu cậu như thế, lúc trước sao lại nỡ chia tay vậy?”
Hồi đại học, ai ai cũng biết chính Hạ Dao là người kéo chàng trai cao ngạo, lạnh lùng như đóa hoa trên đỉnh núi ấy xuống khỏi bệ cao.
Nhưng không ai rõ tình cảm của họ cuối cùng vì lý do gì mà đứt đoạn không hồi kết.
Hạ Dao cũng không muốn nói về chuyện này, cô liền cầm thực đơn lên, lái sang chuyện khác: “Chuyện cũ rồi. Không phải cậu bảo sushi ở đây ngon sao? Thử xem nào?”
Tần Vũ Giai vốn là người vô tư.
Nghe Hạ Dao nói vậy, cô ấy lập tức cười hì hì rồi hào hứng chọn món: “Đúng rồi nhỉ! Cậu lúc nào cũng bận, giờ lại vào tổ trọng án, chắc càng không có thời gian ra ngoài nữa. Hôm nay còn rảnh rỗi, cậu nhất định phải ở bên mình ăn thỏa thích một bữa đấy.”
Người ta thường nói đồ ăn ngon có thể xoa dịu tâm hồn.
Sau khi ăn uống no nê, Hạ Dao cảm thấy cả người như được thả lỏng.
Đến khi quay về văn phòng chuẩn bị cho cuộc họp tổ vào buổi chiều, cô bất ngờ phát hiện trên bàn làm việc có một cốc cà phê.
Ngoại trừ một số phòng ban đặc thù thì hầu hết thành viên tổ trọng án đều làm việc chung trong một văn phòng.
Cốc cà phê vẫn còn ấm, vừa đủ độ uống ngon, chứng tỏ là do ai đó trong văn phòng vừa mới đặt xuống.
Hạ Dao nhìn kỹ, phát hiện trên nhãn cốc có ghi rõ: [Cỡ trung, latte tách béo, hai shot espresso.]
Cô đã duy trì thói quen uống cà phê này từ hồi đại học.
Trong số những đồng nghiệp ở đây, chỉ có một người hiểu được sở thích nhỏ này của cô.
Nhìn xuống đồng hồ, đã sắp đến giờ họp rồi.
Hạ Dao không nghĩ nhiều nữa, cầm theo cà phê và tài liệu bước vào phòng họp.
Cô chọn đại một chỗ ngồi xuống, vừa hay đối diện với Lục Thương.
Bên tay anh cũng có một ly cà phê.
Hạ Dao chỉ liếc qua một cái rồi không nói gì thêm.
Đến lượt cô báo cáo về những manh mối giám định pháp y.
Trước đó, thi thể đã được pháp y của trung tâm giám định tư pháp tiến hành khám nghiệm.
Lần này, Hạ Dao chỉ có thể dựa vào tài liệu hiện có để phân tích.
“Tôi đã xem hết hồ sơ vụ án này. Dựa trên kết quả giám định pháp y hiện tại, tôi cho rằng phải tiến hành khám nghiệm tử thi lần hai…”
Nói rồi, cô chiếu lên màn hình những bức ảnh chụp tại hiện trường khám nghiệm lần đầu tiên.
Vụ án nghiêm trọng xảy ra vào ngày 13 tháng 4 tại địa bàn thành phố Giang.