“Aaa!”
Cô quay đầu lại nhìn liền thấy Tần Vũ Giai không biết từ lúc nào đã theo đến đây.
Lúc này, mặt cô ấy trắng bệch, cơ thể mềm nhũn sắp ngã xuống đất.
Hạ Dao vội vã lao tới hai bước, một tay đỡ lấy Tần Vũ Giai, ôm chặt cô bạn thân đang hoảng loạn vào lòng.
Cùng lúc đó, điện thoại đặt bên tai cũng vang lên giọng nói của tổng đài đội trọng án.
“Đội trọng án Cục Cảnh sát thành phố, ai đang gọi vậy?”
“Là tôi, Hạ Dao. Phát hiện một thi thể trôi nổi ở hạ lưu sông Tam Miểu, lập tức điều động lực lượng hỗ trợ.”
Nửa tiếng sau, khu vực hạ lưu sông Tam Miểu đã bị đội hình sự của Cục Cảnh sát thành phố phong tỏa hoàn toàn, căng dây cảnh giới.
Tần Vũ Giai suýt ngất xỉu, được Hạ Dao đưa lên xe cấp cứu đi cùng đội đến hiện trường.
Còn cô thì tranh thủ thời gian trang bị đầy đủ mũ trùm đầu, mặt nạ phòng độc, găng tay rồi nhanh chóng quay trở lại làm việc.
Lúc này, thi thể đã được vớt lên, đặt trên một tấm vải bạt trên bờ.
Ông lão đánh cá cũng đang tiếp nhận sự thẩm vấn của các cảnh sát hình sự.
Xung quanh khu vực phong tỏa, các thành viên của đội trọng án do Lục Thương dẫn đầu đang cẩn thận thu thập từng chứng cứ hiện trường.
Hạ Dao bước thẳng đến chỗ thi thể, hỏi hai pháp y của đội trọng án đang ngồi xổm bên cạnh: “Thế nào rồi?”
Một người đang dùng tăm bông lấy mẫu từ khoang miệng nạn nhân, người còn lại đang chụp ảnh các vết thương rõ ràng trên thi thể.
Thấy Hạ Dao đến, vị pháp y già lập tức dừng tay, báo cáo tình hình: “Nạn nhân là nam giới, thi thể đang trong giai đoạn phân hủy nặng, xuất hiện hiện tượng phù thi. Quan sát bề mặt cho thấy đầu và chi trên phải có dấu hiệu tổn thương, mất một chiếc giày bên chân phải. Cần giải phẫu để xác định nguyên nhân cụ thể.”
Hạ Dao không vì đã có người kiểm tra trước mà bỏ qua bước rà soát lại.
Cô cẩn thận so sánh, đối chiếu, sau khi xác nhận tất cả các mẫu cần thu thập đã được lấy đầy đủ, cô vẫy tay gọi một pháp y trẻ tuổi lại: “Qua đây một chút.”
Người kia lập tức lon ton chạy đến trước mặt Hạ Dao, hớn hở nói: “Pháp y Hạ! Có chuyện gì cần dặn dò ạ?”
Đối diện với sự sốt sắng này, Hạ Dao chỉ làm như không thấy, chỉ vào thi thể nói: “Đưa thi thể về trung tâm pháp y, lát nữa tôi sẽ trở về để tiến hành giải phẫu.”
“Ơ… Vậy, vậy cô không về cùng chúng tôi sao?”
Pháp y trẻ có chút bất an, sợ rằng pháp y Hạ sẽ giao nhiệm vụ mổ xẻ cái xác đang phù thi này cho họ.
Cậu ta vẫn còn nhớ hồi học cao học, thứ đáng sợ nhất chính là bị giáo sư chỉ định giải phẫu những thi thể trương phình như thế này!
Khung cảnh đó, ngay cả giáo sư dày dạn kinh nghiệm còn phải nhịn ăn cả ngày.
Nhưng Hạ Dao chẳng thấy có gì đáng ngại, thản nhiên nói: “Tôi còn một số câu hỏi cần hỏi nhân chứng. Nếu các cậu không đợi được thì có thể tiến hành giải phẫu trước.”