“Hạ Dao!” Lục Thương vừa đuổi theo phía sau vừa gọi, chẳng mấy chốc đã thấy cô bám sát sau lưng người đàn ông kia rồi cả hai biến mất sau lối vào tầng hầm.
Anh lập tức tăng tốc lao theo.
Vào đến tầng hầm, người đàn ông kia nhanh chóng rẽ vào một phòng thay đồ.
Thì ra trong phòng thay đồ này có một cửa sau.
Anh ta bắt đầu điên cuồng xoay chốt cửa, nhưng thanh kim loại kia dường như cố tình chống lại anh ta, dù anh ta xoay cách nào cũng không mở được.
Thấy tay cầm chốt cửa đã bị mồ hôi làm trơn trượt, không cầm chắc được nữa, anh ta liền quay người định tìm một miếng giẻ lau để lau tay rồi tiếp tục.
Nào ngờ, vừa xoay người lại, anh ta đã thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng ngay ngoài cửa phòng thay đồ.
Hạ Dao giơ thẻ cảnh sát lên, bình thản nói: “Đi theo tôi, tôi đảm bảo sẽ không đau đâu.”
Người đàn ông nhìn cô từ đầu đến chân, sau đó cười khẩy: “Sao? Một cô gái chân yếu tay mềm như cô mà đòi đánh bại tôi à? Cô gái à, cánh tay không bao giờ bẻ gãy được bắp đùi đâu! Thả tôi đi thì cô cũng tốt mà tôi cũng không bị gì! Nếu không…”
Nói đến đây, anh ta nhanh chóng quan sát xung quanh rồi chộp lấy một chai thủy tinh dưới đất, nắm lấy cổ chai và đập mạnh vào giá đựng đồ, làm vỡ đáy chai.
Sau đó, anh ta dùng những mảnh thủy tinh sắc nhọn ấy giơ lên, đe dọa Hạ Dao: “Thả tôi đi! Nếu không tôi sẽ rạch nát mặt cô!”
Vẻ mặt Hạ Dao vẫn giữ nguyên nét lạnh nhạt nhưng trong mắt lại ánh lên chút chán ghét.
Cô lập tức vào tư thế chiến đấu, lạnh giọng nói: “Xem ra anh muốn thử rồi.”
“Hừ! Tôi lại sợ cô chắc?” Người đàn ông cười khinh bỉ, vung mạnh mảnh thủy tinh trong tay, lao thẳng về phía Hạ Dao.
Thân hình Hạ Dao linh hoạt, hơi nghiêng người đã né được cú tấn công bằng chai thủy tinh.
Lúc này, cánh tay của gã đàn ông đang ngang ngay trước mặt Hạ Dao, anh ta liền định vung khuỷu tay lên, tung ra một cú đánh.
Không ngờ, Hạ Dao nhanh chóng chộp lấy cổ tay đang cầm hung khí của anh ta, sau đó lập tức nâng chân lên, dứt khoát tung một cú đá mạnh.
Mũi giày thể thao được gia cố của cô đá thẳng vào nách gã đàn ông.
Anh ta lập tức mất hết sức chống cự.
Dường như anh ta có thể nghe thấy tiếng xương gãy giòn tan bên tai, sau đó, ngoài cơn đau thấu xương ra, trong đầu anh ta chẳng còn suy nghĩ nào khác.
Khi Lục Thương và các thành viên tổ trọng án nghe thấy động tĩnh chạy đến, chỉ thấy mảnh chai vỡ vương vãi khắp sàn cùng với kẻ tình nghi đang ôm một bên tay lăn lộn trên mặt đất, đau đớn rên rỉ.
Còn Hạ Dao thì đứng bên cạnh, đang lục tìm còng tay.
“Để tôi.” Lục Thương ngồi xuống, dùng còng tay của mình khóa chặt gã đàn ông lại.
Vậy mà kẻ tình nghi vẫn không ngừng rên rỉ.
Có người tò mò hỏi Hạ Dao: “Cô đã làm gì anh ta vậy?”
Hạ Dao mặt không cảm xúc, vô tội giơ tay lên: “Không có gì, anh ta muốn dùng mảnh chai đâm tôi, tôi đá vào nách là tự vệ chính đáng, mà tôi cũng chỉ đá một cú thôi, hoàn toàn không có dấu hiệu phòng vệ quá mức.”