“Xét đến vụ án hình sự nghiêm trọng xảy ra tại thành phố Giang vào ngày 13 tháng 4 vừa qua, cục cảnh sát thành phố đặc biệt coi trọng vụ án này. Cục đã quyết định thành lập một tổ trọng án để điều tra chuyên sâu, phối hợp toàn diện với đội hình sự nhằm phá án, trả lại sự bình yên cho người dân thành phố Giang…”
Bên trong phòng họp của cục cảnh sát thành phố Giang, một người chủ trì đang đứng trên bục phát biểu hùng hồn.
Ngồi bên dưới là những tinh anh được điều động từ các phòng ban trên toàn tỉnh.
Trong số đó, nổi bật nhất chính là một cô gái ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Cô có mái tóc dài, đen bóng, lúc này đang được buộc thành đuôi ngựa thấp sau gáy.
Dù mặc bộ cảnh phục đồng nhất nhưng làn da trắng trẻo cùng gương mặt thanh tú của cô vẫn khiến cô nổi bật giữa dàn cảnh sát.
Trông cô như một sinh viên mới ra trường, thế nhưng những người trong cục thành phố đều không dám xem thường cô gái này.
Chẳng ai ngờ được, một người trẻ tuổi như thế lại có riêng một bảng tên đặt trước mặt.
Mà điều khiến người ta chú ý hơn nữa chính là cô ngồi ngay cạnh các lãnh đạo cấp cao của cục.
Sự sắp xếp này khiến các thành viên tổ trọng án từ nơi khác được điều đến không khỏi tò mò.
Có người nhịn không được liền quay sang hỏi đồng nghiệp bên cạnh: “Này, này, cô gái xinh đẹp ngồi hàng đầu kia là ai vậy? Sao cô ấy lại được ngồi cạnh phó cục trưởng thế?”
Vừa hay người ngồi bên cạnh anh ta là một cảnh sát thuộc đội hình sự của cục thành phố.
Người này nở nụ cười đầy ẩn ý rồi nói: “Cậu đã nghe đến pháp y Hạ Dao của cục thành phố chưa?”
Câu nói này khiến người kia lập tức có một suy đoán táo bạo.
Anh ta vừa định mở miệng thì người chủ trì trên bục đã bắt đầu mời tổ trưởng tổ trọng án lên phát biểu.
“Tiếp theo, xin mời chuyên gia giám định dấu vết từ tỉnh khác đến, cũng chính là tổ trưởng tổ trọng án của chúng ta lần này — Lục Thương, lên phát biểu!”
Dứt lời, người chủ trì liền dẫn đầu vỗ tay.
Nhưng ngay lúc này, Hạ Dao ngồi ở hàng ghế đầu khi nghe thấy cái tên quen thuộc ấy thì đồng tử khẽ co lại.
Không ngờ tổ trưởng mới của tổ trọng án lại là anh…
Thế nhưng chuyện này không quan trọng.
Hạ Dao là một người lý trí và tỉnh táo, luôn phân rõ công tư, cô sẽ không để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc.
Tuy nhiên, dưới sân khấu, tiếng vỗ tay rộn ràng vang lên đã lâu mà vẫn không thấy tổ trưởng xuất hiện.
Mọi người đều quay ngang quay dọc, muốn biết vì sao vị tổ trưởng này lại “kiêu ngạo” đến mức đã được mời ba lần mà vẫn chưa chịu lên bục.
Lúc này, một nhân viên chạy đến ghé vào tai người chủ trì nói mấy câu.
Đối phương khẽ nhíu mày, sau đó bước lên micro và nói: “À, là thế này, tổ trưởng có chút việc đặc biệt nên sẽ đến muộn một chút. Vậy trước tiên, xin mời phó tổ trưởng lên phát biểu!”
Giữa ánh mắt mong chờ của mọi người, cô gái xinh đẹp đứng lên, bước đến bục diễn thuyết, không chút biểu cảm mà mở miệng: “Xin chào, tôi là Hạ Dao.”