Vào đêm, toàn thành treo đèn đỏ. Bá tánh đều mặc đồ mới, cả nhà vui vẻ cầm theo đèn lồng, náo nhiệt ra cửa, một bộ dáng thịnh thế yên vui.
Cung Hưng Khánh ở vị trí sát đường, mà bước lên lầu cao này nhìn xuống, có thể thấy được dân chúng nhốn nháo rộn ràng.
Nháy mắt Đế hậu hiện thân, tiếng bái lễ như núi hô sóng gầm, không ngừng vang lên bên tai không ngừng.
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Mấy vạn bá tánh chen chúc, mắt mang sùng kính, nhìn lên đôi vợ chồng bọn họ kính yêu tôn quý trong lòng.
Mà trên thành lâu cao cao, Sở Ngự Thần và Vân Khuynh cầm tay, cùng nhìn con dân bọn họ.
Một lát, đế vương đứng lặng nâng nâng tay, thánh ý đã nhận ——
Nháy mắt tiếp theo, chỉ nghe được âm vang lớn.
Bất chợt, pháo hoa bắn lên.
Hoàng thành, trên không, chiều muộn hôm đó được chiếu sáng như ban ngày.
Ánh lửa sáng lạn nổi lên bốn phía, toàn bộ kinh thành bật lửa.
Cùng thời khắc đó, pháo chợt vang, cùng với tiếng hoan hô của thần dân Đại Sở, gần như làm người kích động đến rơi lệ.
Trong trời đêm, đèn đuốc tràn ra rực rỡ đẹp không sao tả xiết.
Nhưng thời khắc đó, Vân Khuynh lại nghiêng đầu, nhìn nam tử bên cạnh ——
“Làm sao vậy?”
Thoáng chốc, Sở Ngự Thần cũng hình như có linh cảm xoay lại, đột nhiên thở dài.
“Trẫm già rồi?”
Nháy mắt này, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt nam tử đã tang thương, nhưng mà, ở trong mắt Vân Khuynh, hắn vẫn tuấn mỹ như cũ.
Vì thế, nàng khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu: “Sao thế được?”
Cho dù phong sương nhiễm trên thái dương, lại không hề tổn hao gì mị lực của hắn.
Huống chi……
“Thần thiếp không phải cũng thế sao?” Vân Khuynh nhẹ giọng nói, năm tháng cũng để lại dấu vết ở trên người nàng——
Thế giới này, bọn họ đã làm bạn, đi qua ba mươi bảy năm.
Vì thế, Sở Ngự Thần cũng cười nhẹ, vươn cánh tay, như vô số lần như vậy trong những năm này, ôm chặt nàng.
Cuối cùng, hai người giữa vạn chúng chú mục, ôm nhau, giống như đêm thất tịch nhiều năm trước, ở trong thịnh thế mà bọn họ cai trị, cùng nhìn pháo hoa nổi lên phía xa.
Toàn bộ thân mình Vân Khuynh chôn ở trong lồng ngực Sở Ngự Thần, ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ trong màn đêm.
Nàng cười khẽ hỏi hắn: “Ngươi còn nhớ hai câu hoa mê đón ý nói hùa trong bữa tiệc ngắm hoa năm đó sao?”
Nam tử nhướng mày: “Thiên bách bao biền tụy thành đóa, nhất khúc sanh ca hưởng thái bình.” (Trăm ngàn chồi non tụ thành đóa, một khúc sênh ca hưởng thái bình)
“Bạch như tuyên chỉ thanh như trúc, viên nguyệt chi thì phương đắc khai.” (Trắng như giấy Tuyên Thành xanh như trúc, trăng tròn là lúc hoa nở rộ) Vân Khuynh ứng theo, giây lát, lại chậm giọng nói.
“Chính là, thần thiếp lại cảm thấy…… Một chút cũng không đủ.”
Nàng chôn đầu vào cổ nam tử, nhấc mắt lên, xem thấu đáy mắt hắn.
“Có phải quá tham hay không?”
Sở Ngự Thần yên lặng ngắm nhìn Vân Khuynh, liếc mắt một cái.
Giây tiếp theo, hắn cúi đầu, cùng nàng chạm trán: “Không.”
Nháy mắt kia, đúng là một đóa pháo hoa cuối cùng, nở rộ ở không trung.
Nam tử nhẹ nhàng hôn lên mí mắt ái nhân.
“Như vậy, chúng ta lại hứa hẹn một đời.”
……
Hôm sau.
Sáng sớm, thị vệ trong cung đẩy cửa tẩm điện thiên tử ra, lại tức khắc thất sắc ——
Đôi vợ chồng tôn quý nhất Đại Sở ôm nhau trên giường. Không có hô hấp.
Hai người thần sắc an tường, phảng phất cùng nhau chìm vào mộng đẹp, gắt gao dựa sát vào nhau.
Năm Long Trinh thứ hai, mùng một tết.
Đế Hậu truyền kỳ nhất trong lịch sử Sở Triều đồng thời qua đời, ba ngày sau, tân đế chủ trì, an táng.
Từ đây, chuyện xưa Sở Huyên Đế cùng với Hoàng hậu, cùng hạ xuống dấu chấm viên mãn.
*
Vân Khuynh lần nữa bị truyền tống trở lại thế giới luân hồi.
Lúc này đây, bên môi nàng còn sót lại —— là mỉm cười.
Nhưng mà, nháy mắt không gian màu xám kia ánh vào mi mắt, Vân Khuynh nhất thời áp thần sắc xuống.
Tuy qua mấy năm, nàng vẫn sẽ không quên, mình còn đang ở dưới khống chế của hệ thống quỷ dị kia.
Quả nhiên, nháy mắt tiếp theo, âm thanh hệ thống lạnh như băng liền vang lên.
“Kiểm tra đo lường ký chủ đã đến thế giới luân hồi, truyền tống thành công.”
Rồi sau đó, giao diện nhiệm vụ mở ra ——
Tên họ: Vân Khuynh
Chủng tộc: Nhân tộc
Dung mạo: 89 ( tối đa 100)
Vũ lực: 10 ( tối đa 100)
Trí tuệ: 71 ( tối đa 100)
Linh hồn lực / tinh thần lực: 14 ( đối đa 100)
Kỹ năng: Súng ống toàn năng, âm thanh của tự nhiên, 《 Y Kinh 》 ( cần học tập)
Đạo cụ: Không có
Giá trị khí vận: -99700
Đồng thời, âm thanh điện tử máy móc lại lần nữa vang lên.
“Nhiệm vụ báo thù cho nguyên phối, thế giới cấp E ‘cổ xuyên tình duyên’ đã xong. Đánh giá: Thông qua. Tặng 1 điểm khen thưởng, mời ký chủ thêm thuộc tính. Độ hoàn thành: 75%, tương ứng khen thưởng 700 điểm tích lũy.”
“Nhiệm vụ thu thập khí vận, phán định công lược hữu hiệu. Mục tiêu là nhân vật thế giới cấp E, tương ứng đưa tặng 200 điểm giá trị khí vận.”
“Mời ký chủ phân phối 1 điểm khen thưởng cùng 700 tích phân.”
Nghe được đánh giá, Vân Khuynh trong lòng cũng suy nghĩ ——
Dường như, hệ thống cũng không phát hiện cái gì không ổn?
Nàng nhẹ nhàng thở ra, mới suy tính đến việc phân phối tăng thêm thuộc tính.
“Thêm vũ lực đi.”
Một lát sau, nhìn giá trị vũ lực cực thấp, Vân Khuynh yên lặng đưa ra quyết định.
Đến khi đổi điểm tích lũy, nàng nhanh chóng xem các đạo cụ cùng kỹ năng, lại chỉ cảm thấy ngượng ngùng.
…… Khụ.
“Đổi giải độc đan cấp ba.”
Sau một lúc lâu, Vân Khuynh ước lượng, chỉ đổi 100 điểm tích lũy lấy đan dược, liền dừng.
“Đổi xong, thuộc tính mới như sau.”
Tiếp theo, giao diện nhiệm vụ lại lần nữa hiện lên ——
Tên họ: Vân Khuynh
Chủng tộc: Nhân tộc
Dung mạo: 89 ( tối đa 100)
Vũ lực: 11 ( tối đa 100)
Trí tuệ: 71 ( tối đa 100)
Linh hồn lực / tinh thần lực: 14 ( tối đa 100)
Kỹ năng: Súng ống toàn năng, âm thanh của tự nhiên, 《 Y Kinh 》 ( cần học tập)
Đạo cụ: Giải độc đan cấp ba
Giá trị khí vận: -99500
Điểm tích lũy: 600
Cùng thời khắc đó, âm thanh điện tử lạnh như băng lại vang lên: “Mời ký chủ tiếp tục tiến hành nhiệm vụ.”
Vân Khuynh ngừng trong nháy mắt, trong lòng hơi kinh ngạc ——
Trừ bỏ lần đó trói định, đây là lần đầu tiên hệ thống chủ động mời mình lựa chọn tiếp tục tiến hành nhiệm vụ.
Nàng nheo lại mắt trong, cũng lần đầu thử nói: “Tin tức thế giới sau, chẳng biết có được truyền tại đây không?”
Hệ thống lại chỉ nhắc nhở nói: “Vị diện đã được khoanh vùng, mời ký chủ xác nhận.”
Vậy là không được……
Vân Khuynh hạ mắt, trong tiếng thúc giục, cũng chỉ có thể ngăn chặn chút dự cảm không tốt, lạnh giọng xác nhận.
“Ký chủ đã tiếp nhận nhiệm vụ. Xác nhận vị diện tiếp theo.”
“Đã định vị: thế giới không thuộc tính ‘võng phối kỳ duyên’, bắt đầu truyền tống.”
Nháy mắt kia ánh sáng trắng chợt lóe, tròng mắt Vân Khuynh hơi co lại.
Từ từ, không thuộc tính!?
Nhưng mà, ngay giây sau, dòng khí màu xám chấn động, nháy mắt đem hồn thể nàng hút vào.
Thoáng chốc, Vân Khuynh liền mất đi ý thức.
*
Thời khắc phóng năng lượng thế giới đó, nàng lại chỉ cảm thấy ——
Ghê tởm muốn nôn!
Một trận vô lực, Vân Khuynh không hề phòng bị mà tê liệt ngã xuống sàn.
Thân mình hung hăng đụng vào sàn nhà cứng rắn, giây lát, đau đớn liền lan tràn.
Sao lại thế này……
Vân Khuynh giãy giụa mà ngẩng đầu, lại thấy cái dụng cụ gì màu đen, ánh vào mi mắt.
!?
Giây tiếp theo, trong đầu lại choáng váng.
Nàng chỉ cảm thấy dạ dày hơi chua, mắt đầy sao xẹt ——
“Phanh ——”
Đột nhiên, tiếng đá cửa vang dội vang lên.
Liền thấy thân ảnh cao dài, vội vàng chạy đến trước mắt Vân Khuynh.
Giây tiếp theo.
Một cổ lực đạo ôn nhu, nâng nàng lên.
“Em làm sao vậy?”
Thanh tuyến thấp thuần hoa lệ vang lên bên tai Vân Khuynh.
Hơi thở ấm áp ập vào mặt, xứng với tiếng nói cực hạn êm tai này, quả thực muốn cho người chìm sâu trong đó.
Vân Khuynh cũng ngơ ngẩn, bình tĩnh nhìn người đàn ông đang ôm mình.
Cuối cùng, nàng dùng hết sức lực, hơi thở mong manh mà phun ra ba chữ ——
“Tôi…… đói quá.”
Rốt cuộc không duy trì được, trước mắt tối sầm, ngất đi.