Vân Khuynh nghe được đồn thổi, một lời đồn thổi vớ vẩn.
Nghe đồn, Tam Hoàng tử hướng thánh thượng mở lời, muốn thú Nhu Hoa quận chúa.
Hơn nữa ít ngày sau, sẽ nhờ vả Hoàng hậu nương nương xem tướng số cho hai người.
Mới đầu Vân Khuynh cũng chỉ nghĩ là lời đồn đãi.
Rốt cuộc, lần trước tại điện Lưỡng Nghi, nàng và Sở Ngạo Thiên đã xé rách da mặt.
Y theo tính tình vị ‘khí vận chi tử’ này mà nói, tất nhiên trong lòng đã đưa mình vào sổ đen, sao lại làm chuyện nhàm chán này…
Nhưng mà, hôm nay, khi thiệp mời trong cung được đưa tới tay, Vân Khuynh mới kinh ngạc phát hiện ——
Việc này, không phải thật đấy chứ?
Trong phòng ngủ, Xảo Châu đã gấp đến độ xoay quanh: “Quận chúa, chỉ sợ tin đồn nghe được kia là thật!”
Vân Khuynh lại vân đạm phong khinh nói: “Là thật, thì lại thế nào?”
“Hảo quận chúa của ta!”
Xảo Châu giậm chân: “Nhưng Tam Hoàng tử kia cũng không phải lương phối (*)…. Chuyện chung thân đại sự, sao có thể qua loa, ngài mau mau nghĩ biện pháp…”
(*) Lương phối: mối duyên tốt.
“Được được.”
Thấy hàng lông mày của tiểu nha đầu này đã sắp xoắn thành bánh quai chèo, Vân Khuynh bất đắc dĩ cười cười, lên tiếng trấn an.
Ánh mắt Xảo Châu chợt sáng lên: “Quận chúa, người có biện pháp?”
Sau khi lấy lại tinh thần, bà hơi khựng lại, bỗng dưng nói trắng ra: “Không biết Nhu Hoa quận chúa với hôn sự của mình về sau, có suy nghĩ gì?”
Vân Khuynh giật mình, chỉ cẩn thận mở miệng: “Thần nữ hiện giờ còn đang trong giai đoạn giữ chữ hiếu… Chưa suy nghĩ đến việc này.”
Thần sắc Hoàng hậu hòa nhã: “Hiếu tâm của quận chúa thật đáng khen. Nhưng cũng đã qua một năm, lúc này xem người nối duyên, cũng không tính là chuyện đột ngột.”
Bà trầm ngâm nháy mắt, mới nói: “Không biết quận chúa cảm thấy lão Tam hắn….”
Lại thình lình có tiếng rống to ——
“Đi chịu chết đi!”
Giây tiếp theo.
Một hắc y nhân che mặt không biết từ chỗ nào vọt ra. Chỉ trong giây lát, đã tới gần trước người Vân Khuynh, lưỡi dao sắc bén hiện ra!
Trong chớp nhoáng.
Lại có bóng người chợt lóe, cũng nhảy lại hướng Vân Khuynh: “Quận chúa đừng sợ!”
“A a a!”
“Bang ——”
Nhưng mà, giây lát sau, trong tiếng gió sắc bén, lại thấy người xả thân “cứu nguy” cùng thích khách trước đó, bị trường tiên trói vào với nhau ——
Giây tiếp theo, hai người lăn thành một đoàn, hung hăng té ngã trên mặt đất.
“Bắt lấy bọn họ!”
“Mau bảo hộ Hoàng hậu nương nương và quận chúa!”
Cùng thời khắc đó, bọn thị vệ tựa như mới phản ứng lại, ùa lên.
Nhưng mà….
“Tam, Tam điện hạ?!”
“Tham kiến Kính Vương!”
Tức khắc, mọi người đều quỳ xuống ——
Rất nhiều người thầm đổ mồ hôi lạnh. Này, này là có chuyện gì…
Một trong số hai người trên mặt đất, lại là Tam Hoàng tử!
Mà Kính Vương người đầy thô bạo đứng bên cạnh, trường tiên còn trói trên người Tam Hoàng tử và ‘thích khách’?
“Này… Sao lại thế này?”
Trước lương đình, Sở Hoàng hậu sắc mặt trắng bệch, bộ dáng sợ hãi chưa qua.
Nhưng người vừa bị “ám sát” trực diện là Vân Khuynh, thần sắc như thường.
Thậm chí, nàng nhấc mắt, thừa lúc mọi người đều không chú ý —— hướng về phía Sở Ngự Thần, lặng yên đưa qua một ánh mắt hài hước.
Nam tử hờ hững đứng đó, ánh mắt đột nhiên u ám.
Lúc này, Sở Ngạo Thiên nằm liệt trên đất bắt đầu rống to: “Sở Ngự Thần! Mắt ngươi có bị mù hay không!”
“Ta phi thân tới cứu Nhu Hoa quận chúa, ngươi cư nhiên đánh ta ngã xuống đất! Nếu mà quận chúa xảy ra chuyện, ngươi…”
Nhưng mà, hắn còn chưa kêu xong, Sở Ngự Thần nheo mắt lại, đột nhiên, lại thêm một tiên!
“Bang ——”
“Tê….”
Lực đạo mạnh mẽ xẹt qua, tách hai người ra.
Sở Ngạo Thiên kêu thảm lăn tới bên cạnh.
Mà Sở Ngự Thần lại lật tay, trường tiên khẽ nâng, đánh rơi mặt nạ bảo hộ của vị ‘thích khách’ kia xuống.
“A.” Nam tử tà nịnh cười lạnh, bên môi vẽ nên độ cong trào phúng.
“Theo bổn vương, Tam đường đệ và thích khách này, rõ ràng là người một nhà.”
Mọi người nghe vậy nhìn lại, cũng sửng sốt ——
Này, hắc y nhân kia, không phải chính là thị vệ bên người của Sở Ngạo Thiên sao?
Nghĩ lại một chút, liền hiểu rõ.
Khụ……
Chỉ sợ, hôm nay Tam Hoàng tử muốn diễn với Nhu Hoa quận chúa một vở “anh hùng cứu mỹ nhân”.
Đáng tiếc, bị Kính Vương đánh một roi, trộm gà không thành còn mất nắm gạo, thoáng chốc biến thành ‘cẩu hùng’….
“Nói bậy!”
Lúc này, Sở Ngạo Thiên đã bò lên, chật vật ‘chữa cháy’: “Nô tài này dối chủ hành thích, liên quan gì tới ta!?”
Nói, hắn ta dùng thân phận Hoàng tử ra lệnh: “Mang xuống cho ta!”
Trên mặt đất, ‘thích khách’ kia nháy mắt ngây người: “Tam điện hạ, không, rõ ràng là ngài…”
Lại bị đồng liêu ngày xưa kéo dậy, dần dần đi xa.
Sở Ngạo Thiên lúc này mới sửa sang lại quần áo, hướng Hoàng hậu và Vân Khuynh nhanh nhẹn cười: “Là ta quản giáo không nghiêm, làm mẫu hậu và quận chúa sợ hãi.”
Hoàng hậu sắc mặt tái nhợt cứng nhắc nở nụ cười.
Không nghĩ tới, không đợi mình ra tay, lão Tam đã tự tiện bày ra tiết mục này…. Đúng là ngu xuẩn cực độ.
Mà Vân Khuynh một bên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, khách sáo tiếp nhận.
Sở Ngạo Thiên lại không để bụng, quay đầu trừng mắt nhìn Sở Ngự Thần, kiêu căng ngạo mạn nói: “Hôm nay mẫu hậu ở đây để giật dây cho ta và quận chúa. Kính đường huynh, mời trở về đi.”
“Ồ?” Sở Ngự Thần cười lạnh lẽo, trên tuấn nhan thần sắc đã hung ác nham hiểm tới cực điểm.
“Lại có người muốn nghị thân với hôn thê của bổn vương. Chuyện lạ bực này, sao bổn vương có thể không ở đây?”