Mà trong lòng, không biết có phải mất mát không thở dài.
Nhưng, kết quả này, cũng coi như nằm trong dự kiến.
Rốt cuộc bằng địa vị Kỳ Kiệt, đừng nói diễn vai phụ, coi như vai chính, cũng không phải thân phận của hắn có thể làm.
Lại nói, hắn chẳng có lý do gì để tới cả.
Suy nghĩ Vân Khuynh xoay nhanh, rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình.
Xem ra, đối tượng hợp tác sau này của mình, chính là vị Cố Ảnh Đế này đây —
Cố Thịnh, Ảnh Đế danh xứng với thực.
Năm đó, anh tham gia bộ phim làm Tưởng Trịnh thành danh, giành được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất, một đêm thành danh, hot cả trong và ngoài nước.
Bởi vậy, đạo diễn Tưởng mời Cố Thịnh đến diễn vai Tần Sâm, Vân Khuynh cũng không ngoài ý muốn.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ước lượng một chút, nghĩ đến về sau còn phải phối hợp với nhau, đang muốn đi lên tiếp đón —
Lại thấy Cố Thịnh đẩy đám người ra, bước lại đây: “Cô là Cố Vân Khuynh! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
Gương mặt tuấn tú của anh mang ý cười, thần sắc có chút vui mừng.
Vân Khuynh kinh ngạc.
Dựa theo địa vị trong vòng điện ảnh, anh ta không nên nhiệt tình với người mới như nàng đến thế mới phải?
“Thầy Cố quá khen rồi.”
Tuy hơi khó hiểu, Vân Khuynh vẫn phản ứng lại rất nhanh, không làm mất lễ nghi.
“Trên phương diện diễn xuất, về sau Vân Khuynh còn cần thầy chỉ đạo nhiều.”
Cố Thịnh hơi ngẩn ra, tiếp theo, nở nụ cười ý vị không rõ.
“Được thôi, hoan nghênh cô đến đoàn phim cách vách tìm tôi…”
Hả?
Lời vừa nói ra, Vân Khuynh còn chưa kịp nghĩ lại, giọng nam đạm mạc quen thuộc đã vang lên.
“Làm khó cậu còn nhớ mình không ở đoàn phim này.”
Kỳ Kiệt?!
Vân Khuynh nâng mắt, theo tiếng nhìn lại, thế nhưng thấy hắn mặc bộ tây trang màu đen, đang lẳng lặng đứng sau đám người.
Mà sau khi hắn mở miệng, xung quanh im phăng phắc.
Cho dù người đàn ông này còn tuấn mị hơn cả Cố Thịnh, nhưng khí tràng quanh thân, lại cường đại làm người ta khó có thể đến gần.
“BOSS.”
Vân Khuynh không tự giác gọi một tiếng.
Mà Cố Thịnh mới vừa rồi còn vạn phần thân thiện với nàng, lại nhất thời lui vài bước dài.
Anh ta cười ha ha, nói với Kỳ Kiệt.
“Lão đại, anh đừng hiểu lầm! Em chỉ cảm thấy mình cùng họ với Cố tiểu thư, thật có duyên! Nên mới sang đây nhìn xem.”
“Lại nói đây là lần đầu anh bị ‘điện giật’, em cũng muốn xem…”
Anh ta nỗ lực giảng hòa, hơi thở Kỳ Kiệt lại càng ngày càng lạnh.
Trong lúc nhất thời, không khí mười phần cứng đờ.
Thấy thế, Vân Khuynh lại thấy buồn cười.
Khó trách.
Thì ra Cố Thịnh và Kỳ Kiệt, cũng quen biết từ trước.
Xem ra một khi BOSS ‘xuống biển’, đúng là khiến người ta lau kính mà nhìn.
Nhưng, hắn thật tới rồi…
Nàng nghĩ như vậy, vẫn đứng tại chỗ, nhưng ánh mắt, lại không tự giác hướng qua.
Lúc này, người đàn ông cũng nhìn lại đây —
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Rõ ràng cách nhau mấy mét, nhưng, một cái chớp mắt kia, trong tầm mắt lẫn nhau, lại chỉ phản chiếu hình bóng đối phương.
Vân Khuynh thẳng tắp nhìn vào cặp mắt đào hoa thâm thúy kia.
Thời khắc đó, nàng cắn môi, nhưng ý cười nở rộ trên môi, lại không thể ngăn được.
Ánh mắt Kỳ Kiệt xẹt qua gương mặt nàng, khi chạm đến thần sắc nhảy nhót kia, lại ngẩn ra.
Giây tiếp theo.
Hắn dời tầm mắt, chỉ lạnh “xuy” một tiếng với Cố Thịnh.
Bên kia, Cố Thịnh tự nhiên cũng thấy được tình huống giữa hai người, không khỏi thầm than trong lòng.
Lão đại thật sự cây vạn tuế ra hoa (*) nha!
(*) Cây vạn tuế ra hoa: chỉ những người lớn tuổi rơi vào tình yêu (đương nhiên là lớn so với tuổi bình thường có mối tình đầu thôi =))))
Anh ta giận dữ nói: “Hai người đang đầu độc chó độc thân đó!” Nói xong, cũng không dám ở lại tìm đường chết, bỏ chạy: “Lão đại, chị dâu, em lăn đây, hẹn gặp lại!”
Chỉ để lại Vân Khuynh và Kỳ Kiệt, im lặng nhìn nhau.
Vài giây sau.
Vân Khuynh nỗ lực áp xuống cảm xúc xấu hổ, tiến lên vài bước, tới gần người đàn ông: “BOSS, chúng ta đi thôi.”
Tiếp theo, nàng quay đầu, tóc dài chảy xuống bờ má, che lại vệt hồng vừa nổi lên.
Mắt Kỳ Kiệt híp lại, nhàn nhạt đảo qua vành tai đỏ bừng, môi mỏng hơi mím.
Khoảng cách hai người không tính là gần, nhưng thời điểm cùng cất bước vào phim trường, lại có ý vị như đang cầm tay.
Tại chỗ.
Nhóm quần chúng vây xem bị coi thành không khí, sôi nổi cảm thấy tổn thương sâu sắc.
Bong bóng màu hồng phấn này là thế nào?
Có thể yêu thương chó độc thân chút không vậy?!
*
Từ khi vào đoàn phim “Phong Hỏa Thứ Điệp” tới nay, Liên Thi Ngữ luôn cảm thấy nghẹn khuất.
Vốn tưởng rằng ăn chắc vai nữ chính, không ngờ vẫn để tiện nhân Cố Vân Khuynh kia trèo lên!
Mà Chu Bình Lâm, đã nói giúp mình nói rõ với Trần Trạch. Nhưng, tận bây giờ bên Tinh Quang vẫn chưa phái người tới tiếp ứng.
Cho đến khi mở máy, cô ta gặp được nhà đầu tư, đồng thời cũng là người đóng vai Tần Sâm, cả người như bị sét đánh!
Là anh ta! Thế nhưng là anh ta!
Người đàn ông xuất hiện bên cạnh Cố Vân Khuynh đêm chung kết ‘Lóe Sáng Tân Thanh’!
Lúc ấy, Liên Thi Ngữ còn châm chọc Cố Vân Khuynh một câu, nói kim chủ của ả căn bản không coi ả ra gì!
Không nghĩ tới, hiện nay, nhân gia lại vì tiện nhân kia cường ngạnh đoạt đi bộ phim của đạo diễn Tưởng trong tay Tinh Quang!
“Cut! Qua!”
Tưởng Trịnh vung tay lên, đứng trước máy quay phim, gọi: “Tiểu Cố lại đây.”
Vân Khuynh đáp lời, nhanh chóng đi lên trước: “Đạo diễn Tưởng.”
Tưởng Trịnh vẻ mặt ôn hòa giảng giải: “Cảnh diễn này của cô không tồi, đã dần tìm được trạng thái rồi, bắt lấy tia cảm xúc vừa rồi…”
Trong góc, Liên Thi Ngữ cắn răng.
Tiện nhân kia trèo được lên nhà đầu tư, đãi ngộ liền khác biệt, phi!
Cô ta phẫn hận nghĩ, bên kia Tưởng Trịnh đã trao đổi xong với Vân Khuynh, nhăn mày.
“Hồng Phương đâu! Đã nghỉ ngơi đủ chưa?”
Ngay cả tên thật của diễn viên cũng không muốn gọi.
Thần sắc Liên Thi Ngữ càng thêm khó coi, bỗng chốc đứng lên, tốt xấu gì cũng nhịn xuống không phát tác, chỉ đi thẳng đến trước camera.
Vân Khuynh thông báo với Tưởng Trịnh một chút, mới đi theo.
Cảnh này, là cảnh diễn phối hợp của hai người.
Tương phản như thế, trong lòng Tưởng Trịnh đều nhớ kỹ!
Với Liên Thi Ngữ, càng thêm chướng mắt. Bao nhiêu năm nay, ông còn chưa gặp qua loại ‘diễn viên’ này!
“Action!”
Điệp Ảnh xoay người, nói: “Nhiều lời vô ích. Không bằng nhân cơ hội này, một trận phân cao thấp đi.”
Nói xong, cô không đợi đối phương trả lời, trong mắt đã hiện lên tia mỉa mai, loại khinh thường này, khiến Hồng Phương luôn muốn dẫm cô dưới chân càng thêm điên cuồng!
Quả nhiên, Hồng Phương bị cái liếc mắt này làm cả người run rẩy, nhưng, cô ta còn chưa quên cân lượng của mình, vì thế, cô ta…
“So thì so!”
“Cut! Hồng Phương! Cô làm gì thế?! Ngay cả vài lời thoại cũng không nhớ được sao?”
Tưởng Trịnh giận đến dậm chân!
Liên Thi Ngữ lại đánh gãy ông: “Đạo diễn, dù sao cuối cùng Hồng Phương cũng đáp ứng lần tỉ thí này, để càng kịch liệt hơn, không bằng ngay từ đầu…”
“Tôi nhổ!”
Lần này Tưởng Trịnh thật sự nổi xung, chỉ vào Liên Thi Ngữ, chửi ầm lên.
“Cô tính là cọng hành gì! Kỹ thuật diễn thối nát còn muốn tự sửa kịch bản, muốn áp diễn? Không muốn diễn nữa? Vậy cút khỏi đoàn phim của tôi đi…”
Liên Thi Ngữ bị mắng đến sắc mặt trắng bệch, không nghĩ ý tưởng giấu kín của mình bị nhìn ra.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, càng thêm chật vật!
Đều do tiện nhân Cố Vân Khuynh!!
Mà một bên.
Vân Khuynh nhìn thấy cô ta nắm chặt tay, cười nhạt.
Vị ‘khí vận chi nữ’ này, sợ là đang nguyền rủa mình trong lòng đi.
Đối với loại người như cô ta mà nói, cái mình có được, vĩnh viễn là đương nhiên; mà cái không được hài lòng, thì đều do lỗi của người khác.
Cảnh phim này, diễn cảnh Điệp Ảnh vì thu thập tình báo, lẻn vào trong một bữa tiệc rượu giới thượng lưu. Hồng Phương ghen ghét người đoạt đi tấm vé vào tiệc rượu của mình, cuối cùng, hai người ước định: Mỗi người diễn một khúc, dựa vào số phiếu của người nghe quyết định. Nhưng trong kịch bản, Hồng Phương tự biết mình vô dụng, ngay từ đầu, đã không đáp ứng, Điệp Ảnh phải khích tướng một phen mới dụ được cô ta cắn câu.
Mà Liên Thi Ngữ, lại muốn áp diễn nàng mà tự sửa kịch bản, bị đạo diễn Tưởng răn dạy, cũng là tự làm tự chịu thôi.
Chẳng qua…
Vân Khuynh cúi đầu xuống, hơi cong môi.
Nửa giờ sau.
Liên Thi Ngữ không ngầm giở trò xấu nữa, rốt cuộc hai người quay xong cảnh này.
Tiếp theo, là cảnh “Biểu diễn tỉ thí”.
Khi nghỉ ngơi, Tưởng Trịnh giảng giải nên diễn thế nào.