Nếu chưa bao giờ đứng trên sân khấu, có lẽ bạn vĩnh viễn không thể lý giải được loại cảm giác này.
Nháy mắt thang máy đến gần mặt đất, phảng phất như từ trong đêm tối nhảy sang ban ngày.
Nếu chưa bao giờ đã đứng ở sân khấu thượng, có lẽ ngươi vĩnh viễn vô pháp lý giải cái loại cảm giác này.
Lên xuống thang sắp tới gần mặt đất kia trong nháy mắt, phảng phất từ ám trầm đêm tối nhảy đến ban ngày.
Tiếng kêu to đầy nhiệt huyết, từ thính phòng đen nghìn nghịt ập vào mặt; cùng với ánh đèn từ bốn phía xung quanh và trên đỉnh đầu hội tụ.
Tinh quang lóng lánh, vạn người chú mục.
Vân Khuynh, giờ phút này, tiến vào trung tâm sân khấu!
Nàng hơi híp mắt, ánh sáng huy hoàng kia, còn chưa kịp rơi vào mắt —–
Chỉ một cái chớp mắt!
“Ba” một tiếng, toàn bộ tắt!
Trong bóng đêm, trên sân khấu, lặng im không tiếng động.
Mà dưới sân khấu, tiếng gọi nhiệt tình, một tiếng lại cao hơn một tiếng, chưa từng ngừng lại.
Thật lâu sau.
Không thấy tiếng động.
Thẳng đến khi thính phòng to lớn, xuất hiện tiếng nói nhỏ nôn nóng.
Đột nhiên!
Điệu ghi ta trầm thấp bất đầu ngân vang.
Giây tiếp theo, giọng nam ma mị, bỗng nhiên vang lên!
Something ugly this way comes
Through my fingers sliding inside
All these blessings all these burns
I’m godless underneath your cover… (*)
(Đôi khi cách này trở nên xấu xí
qua những ngón tay tôi luồn bên trong
và những hạnh phúc, những khát khao
Tôi vô thần dưới vỏ bọc của em…)
(*) Lời bài hát Black black heart – David Usher
………
Trên sân khấu, vẫn tối đen như trước. Nhưng, không một ai oán giận chút nào.
Bởi vì, giọng hát suy sụp mà lười biếng kia, đã hoàn toàn hớp hồn họ!
Trong mê huyễn, có người gấp không chờ nổi tưởng tượng khuôn mặt nam ca sĩ nọ.
Đêm nay, cộng sự của Cố Vân Khuynh, đến tột cùng là ai?
Người đến hiện trường xem, đa số đều rất đam mê với âm nhạc, tự nhiên nghe ra được, âm thanh kinh diễm kia, tuyệt đối không phải vị Thiên Vương vẫn tuyên truyền trước đó!
Mà lúc này, âm điệu bài hát đang không ngừng lên cao, giây lát, đã đến đoạn cao trào!
Black black heart why would you offer more
(Trái tim đen tối tại sao em lại được trao tặng nhiều hơn)
……….
Thành tuyến trầm mị, nháy mắt, tựa như xé rách bầu trời!
Cùng thời khắc đó, màn hình lớn hai bên, bỗng dưng bật lên!
Sân khấu, rốt cuộc được thắp sáng!
Trong ánh huỳnh quang lóa mắt, người xem mở to mắt nhìn, tìm kiếm người ca sĩ đã đốt lửa trái tim họ…
Nhưng mà, sau khi mọi thứ đã rõ ràng, tiếng hít không khí đầy khiếp sợ vang vọng toàn trường!
Bởi vì, trên sân khấu, trung tâm luồng sáng chiếu tới, chỉ có một người.
Hai chân “hắn” giao nhau, buông xuống trên cầu thang máy trên cao, lại tùy ý phảng phất như ngồi trên chiếc ghế sô pha hoa lệ.
Sơ mi trắng cà vạt đen, quần tây màu đen giản lược mà tinh tế; chiếc áo gió màu đen dài quá đầu gối, đôi tay đeo găng, không chút để ý thưởng thức chiếc gậy trong tay.
Khoảnh khắc sân khấu sáng lên, “hắn” ngước mắt, ngũ quan thâm thúy hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn!
Tóc đen được cuốn chặt, bới ra sau đầu; trên khuôn mặt soái khí là thần sắc lãnh mị không thể kiềm chế, phảng phất muốn khắc vào lòng người nghe!
Nhưng mà.
Ngay lúc này bỗng chuyển âm, “nàng” cầm chiếc microphone, bên môi đổ ra, lại là giọng nữ đầy huyễn hoặc!