Trên sân khấu ánh đèn lộng lẫy, cô ta mặc bộ váy đỏ, trang điểm quyến rũ, hát bài “Lửa”, đong đưa vòng eo mềm mại, đốt lên nhiệt tình vô hạn của fans.
Nhưng….
Hàng phía trước sân khấu.
Ôn Văn Văn xấu hổ kẹp giữa đoàn “Mị phấn” (*) đang hoan hô, đứng ngồi không yên.
(*) Mị phấn: ‘phấn’ là phiên âm tiếng Trung của fans, ‘Mị phấn’ là chỉ những người hâm mộ Chu Mị.
Tình hình này, mỗi lần có thí sinh lên sân khấu, đều sẽ trình diễn một lần.
Cho dù họ phát huy không tốt, vẫn có rất nhiều người giơ tay, múa may gậy phát sáng trong tay, thét chói tai.
Đúng vậy, phát huy không tốt.
Dù fans vẫn rất nhiệt tình, nhưng cũng không thể che giấu sự thật.
Giống như Chu Mị lúc này, dù cô ta biểu hiện gợi cảm như thế nào, thì động tác cứng đờ cùng thần sắc hoảng hốt, căn bản không lừa người được.
Hơn nữa, ba thí sinh phía trước cũng thế.
Ôn Văn Văn nhăn mày, thở dài.
Đột nhiên, một cô gái bên cạnh sát lại gần, “Này, cô cũng cảm thấy thế đúng không?”
“A?” Cô ngây người một chút, nghe đối phương phun tào: “Mấy người lên sân khấu, đều không quá thuận lợi nha.”
Ôn Văn Văn có chút kinh ngạc, lại có vui mừng khi được công nhận.
Vì thế, cô lên tiếng, cẩn thận nói thử: “Ừm, kỳ thật tôi cũng thấy vậy. Hôm nay cô tới, là vì…”
“Đương nhiên là vì xem Dung Dung nhà chúng tôi!” Cô gái kia tức khắc hưng phấn.
“Không phải tôi thổi phồng đâu, cô nói xem, luận thực lực ở phương diện này, ai có thể so sánh với Dung Dung?”
“Ặc.” Ôn Văn Văn hơi mất mát, hàm hồ nói: “Tưởng Dung a, cô ấy…”
“Cô cũng là fan Dung Dung đúng không? Đợi lát nữa cô ấy lên sân khấu, chúng ta….”
Đối phương nhiệt tình lôi kéo cô bắt đầu dông dài, Ôn Văn Văn tâm thần không yên ứng phó, trong lòng lại cười khổ.
Cô ấy thật sự tới đúng không?
Vòng bán kết ‘Lóe Sáng Tân Thanh’ theo truyền thống là từ sáu người chọn ba. Chỉ là khác với quy tắc rườm rà lúc trước, hôm nay áp dụng quy tắc “một trận định sống chết”.
Sau khi các thí sinh biểu diễn xong bài hát sở trường, giám khảo và khán giả sẽ tiến hành bình chọn, tỉ lệ thường từ 40 đến 60%. Cuối cùng, ba người có lượt bình chọn cao nhất sẽ tiến vào chúng kết.
Nhưng hiện giờ, trừ bỏ chính mình, cô gái kia, hình như không còn người ủng hộ nào.
Hiện tại vị “Dung phấn” này, không nhắc tới “cô ấy”, đã là khách khí rồi.
Vừa mới đây, Ôn Văn Văn không ngừng nghe thấy fans nhà khác đắc ý nói, dù sao cũng có “cô ấy” lót đế.
Tình huống như vậy, cho dù “cô ấy” có sự khẳng định của bạn giám khảo. Khán giả ở hiện trường, cũng quyết định không bỏ phiếu.
Nghĩ đến thản họa có thể gặp phải, Ôn Văn Văn có chút xấu hổ.
Nếu không, hiện tại đi?
Cô chần chừ nghĩ.
Trong khi cô đang do dự, Tuởng Dung đã lên sân khấu, phát huy ổn định xuất sắc hoàn thành bài “Họa tâm”, kíp nổ toàn trường.
Rốt cuộc, đã tới vị thí sinh cuối cùng.
Trên sân khấu, làn nhiệt do Tưởng Dung lưu lại còn chưa tan đi, người dẫn chương trình Triệu Nguyên đã cầm microphone bắt đầu giới thiệu.
“Chào mừng thí sinh áp trục của chúng ta —- Cố Vân Khuynh!”
“Hừ —-“
“Móa, Cố tiện nhân, mau cút đi!”
“Áp trục, buồn cười chết người ha!”
Hiện trường, nhất thời một mảnh châm biếm ác ý. Lúc này, ánh đèn sân khấu còn chưa bật sáng, mọi người tận tình chửi rủa.
Tiếng mắng chửi đầy áp lực, giống như biến thành biển Đen, muốn cắn nuốt thí sinh sắp lên sân khấu.
Trên sân khấu, Triệu Nguyên không có bất kỳ hành động ngăn cản nào.
Gã thậm chí còn tránh microphone cười thấp một tiếng, mới lui về một bên.
Mắng chửi đi mắng chửi đi.
Đợi lát nữa khiến cho Cố Vân Khuynh không hát nổi luôn mới tốt.
Ả phụ nữ này, đúng là tà môn. Rõ ràng ngày đó chính mình nhìn thấy thanh quản cô ta bị hỏng.
Không biết leo lên ai, còn có thể giết trở về.
Còn hại mình bị anh Tống mắng một hồi.
Nhưng mà, lấy giọng nói hỏng hóc của cô ta hiện tại, xem cô ta chết như thế nào —-
Ánh đèn lập lòe sáng.
Ánh sáng bóng tối mê huyễn đong đưa, cuối cùng, giao nhau ở trung tâm sân khấu.
Đồng thời, tiếng nhạc du dương vang lên.
Thang máy, vào lúc này, đột ngột được kéo lên!
“Ca —-“
Ánh sáng vỡ tung như đom đóm, từng chút từng chút bay lên cao.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bóng người kia, dần dần rõ ràng.
Sương khói mù mịt lan tràn, chỉ trong giây lát che lại tầm mắt của mọi người.
Có người nhịn không được, đang muốn bắt đầu mắng —-
Giây tiếp theo.
Một giọng hát lười biếng, không hề báo trước vang vọng toàn trường.
Cùng lúc đó, màn hình lớn hai bên bỗng nhiên bật sáng, người trên sân khấu, chớp mắt xuất hiện trên màn hình!
I wanna be on the front line, knotted up suit ties, talking like… (*)
(Em khao khát tiền tuyến quan trọng, được thắt chặt chiếc cà vạt cùng bộ com lê, nói chuyện như…)
(*) Lời bài hát Hypnotic – Zella Day
Tiếng đàn ghi-ta bắt đầu vang lên, tiếng trống Jazz đánh từng cái từng cái vào lòng người nghe.
Nhưng, tất cả, đều kém hơn cô gái đang ca hát kia —-
Dưới mũ tước sĩ, tóc dài được uốn rũ trên vai. Trang điểm đường hoàng lại không khoa trương làm nổi bật ngũ quan tinh xảo thâm thúy của cô.
Chiếc áo âu phục màu đen dài đến thắt lưng, hơi lộ ra vòng eo thon nhỏ; chiếc quần da bó sát để lộ ra đôi chân thẳng tắp thon dài.
Lúc này, nàng tư thái nhẹ nhàng ngồi trên thang máy, một chân gập lên, tay trái tùy ý đặt lên chân. Tay kia cầm microphone, môi đỏ khẽ nhếch.
Giọng hát mỹ diệu không cách nào hình dùng, một cái chớp mắt, khiến tất cả mọi người bị xao động đến ngây ngốc.
Làm sao có thể?
Lười biếng, trầm thấp, từ tính, đẹp như trong ảo mộng; tiêu sái, linh hoạt kỳ ảo, mê huyễn giống như ma quỷ.
Lập tức, đâm thẳng vào lòng mọi người!
Dần dần, toàn trường đều yên tĩnh.
Chỉ có thể nghe được tiếng hát, càng thêm sôi trào.
Thang máy thấp dần, đột nhiên, cô gái kia quay mặt đi, đôi mắt hẹp dài nhấc lên, phảng phất không chút để ý mà thoáng nhìn.
Giây tiếp theo.
Một tay chống người, bỗng nhiên nhảy xuống —-
You took to me so well/ Hypnotic taking over me….
(Người đã yêu em say đắm rồi/ Liều thuốc mê đang thấm dần vào em…)
“A a a a a a a a!”
Trong âm cao như muốn xé rách sân khấu, đám người rốt cuộc nhịn không được nữa!
Khán giả nhìn cô gái nhảy xuống vô cùng soái kia, thét chói tai ra tiếng.
Nhưng mà, cô gái trên sân khấu, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí, chỉ càng ca hát thêm kịch liệt, bắt đầu nhảy múa.
Lưu loát lắc lư, cô gái xoay tròn, mỗi động tác, đều làm mọi người đã bị kéo vào tiết tấu càng thêm điên cuồng.
Bắt đầu có người kêu lớn tên cô gái, lớn tiếng thổ lộ.
“Cố Vân Khuynh, em yêu chị a a a!”
“Nữ vương đẹp trai quá, xin hãy nhìn lại đây a a a a a a!”
Toàn bộ người ở đây tựa hồ đều quên mất, vài phút trước, chính họ là người cất lời mắng chửi.
Bởi vì, nàng đã chinh phục toàn trường!
Ôn Văn Văn ngồi trong đám người gào rống, cũng gào thét theo.
Giờ khắc này, cô thậm chí muốn khóc!
Mình không nhìn lầm người mà!
Cô mặt đỏ bừng thét chói tai, đột nhiên, bỗng thấy cô gái kia không chút để ý quay về phía này.
Ảo giác?
Nhưng mà, trong tiếng hít không khí của mọi người xung quanh, Ôn Văn Văn thấy được nàng.
Nàng cầm microphone, tùy ý hát ra âm tiết ma mị, lúc lời ca tạm dừng, bỗng dưng cúi người, vén lên lọn tóc của mình.
Tiếp theo, lại thẳng người, đi xa.
“A a a a a a!”
“Trời ơi, cô ấy soái quá đi, tui hít thở không thông!”
“Cô ấy nói cái gì với cô!! Mau nói! A a a!”
Một bên, nữ sinh tự xưng “Dung phấn” điên cuồng lắc người cô.
Một cái chớp mắt kia, Ôn Văn Văn chỉ thấy mình không thể hít thở.
Cô ấy nói là.
“Tôi nhớ rõ cô.”
“Cảm ơn cô đã luôn ủng hộ.”
Ôn Văn Văn nhìn ca sĩ tỏa hào quang bốn phía trên sân khấu. Toàn trường, đang gào thét vì nàng.
Trong đầu giống như hồ nhão.
Giờ khắc này.
Cô bỗng dưng hiểu rõ —-
Cái gì gọi là fan não tàn.
Hậu trường.
Trong một phòng nghỉ bí ẩn.
Người đàn ông tuấn mị tà lãnh, nhìn phát sóng trực tiếp trên màn hình, mày nhíu lại.