Nhưng hắn vẫn có thể trông thấy rõ ràng: Dáng vẻ tiểu hỗn đản dưới thân chớp mắt rồi nhắm mắt.
Giây tiếp theo.
Môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch, uốn gối một cái, gắt gao giam cầm đôi chân dài vừa xâm nhập kia.
Lúc này, đến lượt Vân Khuynh cứng đờ.
Bởi vì khoảng cách càng thêm gần sát, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được, chân mình đã chạm tới… Cực nóng như thiêu đốt giữa hai chân.
Vân Khuynh chỉ cảm thấy có một nguồn nhiệt từ bên má bốc lên, nháy mắt đã lan ra khắp mặt.
—— hô.
Cho đến khi, đầu ngón tay nàng khẽ động, trong lòng mặc niệm “Thanh tâm chú”, đồng thời thừa cơ nhìn lại nhiều kiếp đã từng trải qua.
…Nháy mắt tìm lại ưu việt.
Dù sao thì, hiện giờ đang đối mặt vẫn là người yêu chưa khôi phục ký ức mà.
Vân Khuynh dùng một câu này trấn an chính mình, hơn nữa còn có thanh tâm chú thêm vào, thế mà đã thật sự nhanh chóng bình tĩnh lại.
Bình tĩnh như nước.
Dưới trạng thái như thế, ôm vui sướng vì “Trả thù” thành công, nàng dựa vào lòng ngực ấm áp của người yêu kiếp này, hít lấy hơi thở thanh đạm của hắn, không quá vài giây đã trực tiếp đi vào mộng đẹp ngọt ngào.
Mạc Sâm: “…”
Bóng đêm yên tĩnh.
Vạn mét trên trời cao, chỉ có ánh sáng trăng sao từ cửa sổ soi rọi vào.
Nương theo điểm sáng nhỏ vụn này, hắn ở khoảng cách cực gần, nhìn dung nhan khi ngủ của cô gái dưới thân, cẩn thận xẹt qua mỗi một chỗ ngũ quan của nàng, bất tri bất giác, ánh mắt đã trở nên dịu dàng.
Tiểu hỗn đản…
Cuối cùng, người đàn ông tuấn mỹ thở dài, đặt một nụ hôn lên khóe môi Vân Khuynh.
Cuối cùng cũng không đánh thức nàng, dưới tư thế cực kỳ khảo nghiệm tự chủ này, nhắm mắt lại.
…
Cho đến sáng sớm. Khi ánh nắng thoáng hiện phía chân trời, máy bay cũng đáp xuống.
Vân Khuynh đúng giờ sinh học tỉnh dậy, vừa mở mắt, đối diện lại là màu xanh đen dưới đôi mắt của người đàn ông.
“Anh…” Ngữ điệu của nàng kỳ dị: “Không phải là cả đêm không ngủ đấy chứ?”
Môi mỏng của Mạc Sâm hơi nhếch, không đáp lại, nhưng nụ cười ưu nhã kia, lại tự dưng lộ ra ý vị khiến người ta rùng mình.
Trong lòng Vân Khuynh nhảy dựng, vội bỏ qua chủ đề rất có thể là tự tìm đường chết này, rời khỏi lòng ngực hắn, xoay người ngồi dậy.
“Mau rửa mặt đi, không phải sẽ đi gặp lão gia tử sao?”
Nàng tự nhiên mở miệng, nâng bước đi mất.
Song, lúc đi đến trước cửa, tay mới vừa mở cửa ra, Vân Khuynh lại nhớ tới một chuyện.
“Mấy thuộc hạ của em, không phải anh cũng trói đến đây đấy chứ?”
“Bọn họ ở trên một máy bay khác.”
Mạc Sâm cười như không cười liếc mắt một cái, hoàn toàn nhìn thấu mưu kế nhỏ muốn lảng sang chuyện khác của Vân Khuynh, nhưng vẫn phối hợp đáp lại.
Vân Khuynh hơi gật đầu, lại trầm ngâm nói: “… Cần em mặc đồ nữ không?”
Mặc dù đã quyết định tạm thời sẽ không để lộ ra giới tính chân thật.
Nhưng đã trải qua chuyện ở Jobhan một lần, còn có Tiêu Thiên Long rất có thể sẽ làm nàng bị lộ ra ánh sáng… Bị hoài nghi sẽ thành khẳng định.
Một khi đã như vậy, có cái cớ “Sở thích mặc đồ khác giới”, hình như… Cũng không tồi.
“Thế nào, anh chọn đi?” Vân Khuynh nghĩ, lại không nhịn được quay đầu lại, đi tới trước mặt người đàn ông, cúi người trêu chọc một cái.
Mạc Sâm đột nhiên xoa sườn mặt của nàng, trong mắt hiện lên ý cười: “Vậy mặc đồ nữ.”
Vân Khuynh nhướng mày, vừa định trêu chọc lại một câu.
Chợt thấy môi mỏng của người đàn ông này hơi cong lên, nói: “Mặc đồ nữ, dù sao cũng không cần nịt…”
Chữ còn lại vẫn chưa nói ra đã bị nàng bịt kín miệng hắn một phen.
“Anh, đủ, chưa?”
Vân Khuynh nheo mắt lại, thừa dịp vẫn đang mặc nam trang ——
Nàng dũng cảm đẩy một cái, trực tiếp đẩy ngược Mạc Sâm trở lại giường.
Sau đó, Vân Khuynh từ trên cao nhìn xuống, nắm lấy cằm hắn: “Em thấy anh đúng là thiếu giáo huấn.”
…Nắng sớm rơi xuống cánh máy bay ngoài cửa sổ, chiếu rọi lên hai bóng người đang giao nhau.
“Thanh niên” soái khí đè người đàn ông tuấn mỹ dưới thân, tùy ý hôn môi, hoàn toàn là tư thế tổng tài bá đạo tiêu chuẩn.
Cùng thời khắc đó.
Thấy hai vị lão đại chậm chạp không ra, Mạc Nhất và Ngũ Vi của hai phái vừa lúc cảnh giác nhìn nhau đi tới trước cửa.
Cửa mở ra?
Hai người vừa đối mắt, vẫn là Mạc Nhất tiến lên, khẽ đẩy cửa mở ra.
Giây tiếp theo.
Cảnh tượng trong phòng ánh vào mi mắt, hai người ngu ngơ hoàn toàn.
Mạc Nhất:!!! ( khiếp sợ.JPG)
Ngũ Vi: Gì gì gì?!
Đồng tử cô co chặt lại, giây lát sau, nhanh tay lẹ mắt khép cửa lại, bất động thanh sắc lôi Mạc Nhất đã hóa đá ra ngoài.
“Xem ra lão đại và Mạc gia chủ đang bận rồi.” Ngũ Vi cười nói, giờ khắc này, cô đã hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc vì thất tình và khi lão đại nhà mình bị bắt cóc.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Coi như mặc nữ trang, coi như muốn gặp gia trưởng thì sao chứ?
Vốn dĩ, lão đại mới là kẻ dụ dỗ kia…
“Chúng ta đi thôi.” Ngũ Vi thần thanh khí sảng kéo Mạc Nhất qua, hoàn toàn tràn ngập cảm giác ưu việt của “Người nhà chồng”.
Mạc Nhất thành “Người nhà mẹ đẻ”: …
*
Sau khi xuống máy bay, rốt cuộc hai người mới mang theo thuộc hạ của từng người, ngồi trên siêu xe tiếp đãi mà lão quốc vương đã sớm an bài tốt, một đường đi đến hoàng cung Windsor.
Sau một lúc lâu, khi chiếc xe dừng hẳn ——
Vân Khuynh mặc một bộ áo trắng váy đỏ, được Mạc Sâm dắt khỏi xe, vừa ngước mắt, liền thấy một vị lão nhân ung dung quắc thước, đứng giữa một đám người nâng đỡ, tiến lên đón.
Nghĩ đến, đây chính là quốc vương Windsor không thể nghi ngờ.
“Tên nhóc thối, cuối cùng cũng trở lại.”
Quả nhiên, chợt thấy lão gia tử này đi tới trước mặt Mạc Sâm, thanh âm mười phần trung khí hệt như ngày đó.
“Ông ngoại.” Mạc Sâm gật đầu một cái, thay thị vệ cẩn thận đỡ lấy cánh tay ông.
“Đỡ cái gì? Ta không có già…” Lão quốc vương lẩm bẩm, trong thần sắc rõ ràng rất hưởng thụ sự thân mật của cháu ngoại.
…
Vân Khuynh mỉm cười an tĩnh đứng, nhìn sự thân thiết ấm áp của hai người.
Giây tiếp theo.
Chợt thấy lão quốc vương quay đầu, hòa ái nói: “Con là Vân Khuynh phải không?”
“Dạ, gặp qua bệ hạ…” Nàng buông tay Mạc Sâm ra, đang muốn hành lễ theo lễ tiết Windsor, lại bị chặn lại.
“Ài, không cần không cần.”
Lão quốc vương cười đến vô cùng thân thiết, vừa lòng nhìn Vân Khuynh vài lần, mặt mày càng thêm hồng hào: “Gọi bệ hạ gì chứ? Cũng gọi là ông ngoại đi.”
“Chuyện này…” Vân Khuynh ngừng một lái, hơi nghiêng mắt, đối hiện với đôi mắt mang ý cưới của người nào đó, lại có chút kinh ngạc ——
Theo lý thuyết, mạng lưới tình báo của nước Windsor không có khả năng không tra ra được tình hình cụ thể của nàng. Mà dựa theo tính cách của người nào đó, nếu đã đồng ý với nàng, cũng không có khả năng tiết lộ giới tính chân thật của nàng đi.
Không nghĩ tới, lão gia tử vẫn nhiệt tình như thế…
Tâm niệm quay nhanh trong chớp mắt, nhưng trước mặt, đối diện với lão quốc vương, Vân Khuynh vẫn lưu loát mà sửa miệng gọi một tiếng: “Ông ngoại.”
“Ừm.” Lão quốc vương trả lời, thần sắc càng vui mừng, lại vỗ vỗ tay nàng, thở dài nói: “Bé ngoan, là tên nhóc thối này để con chịu thiệt thòi…”
Vân Khuynh:…?
Nàng hơi nhíu mày, có chút không rõ nguyên do, nhưng vẫn như cũ không lộ ra nghi vấn, chỉ có thể mỉm cười chống đỡ.
Lão quốc vương vẫn còn cảm thán, đếm kỹ đủ loại khuyết điểm của Mạc Sâm.
“Vân Khuynh nè, sau này mong con hãy bao dung tên nhóc thối này nhiều hơn…”
Vân Khuynh nghe, nhịn không được nghi hoặc nhìn Mạc Sâm.
Môi mỏng của người đàn ông hơi cong lên, nhưng vẫn chỉ cười nhạt không nói.
Bất đắc dĩ, cuối cùng, nàng lựa chọn tiến lên vài bước, đặt tay lên cánh tay bên kia của lão gia tử: “Để con đỡ ngài.”
“Bé ngoan, bé ngoan…”
Lúc này lão gia mới không nói nữa, một tay vịn lấy cháu ngoại, một tay vịn nàng dâu của cháu ngoại, chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái.
“Đi thôi, tiến cung đi, đừng đứng đây nữa.”
…
Cứ như thế, một ngày tiệc mừng thọ qua đi, Vân Khuynh đã hoàn toàn đạt được sự yêu thích và thừa nhận của lão quốc vương.
Cho đến ban đêm, sau khi hết thảy đã hạ màn —— rốt cuộc nàng cũng tập kích ban đêm, trực tiếp đè Mạc Sâm lên vách tường, ép hỏi.
“Rốt cuộc anh đã nói gì với ông ngoại?”
——
PS. Chương sau gặp gia trưởng sẽ xong rồi, tiến vào một tình tiết cuối cùng!