Một máy bay trực thăng loại nhỏ đang bay giữa tầng mây.
“Ong ong ong ——”
Trong phòng điều khiển, Vân Khuynh dựa vào ký ức của nguyên chủ, cẩn thận thao tác.
Đường bay, quỹ đạo…
Mười ngón tay bay múa trên bảng điều khiển, không ngừng điều chỉnh.
Mới đầu, thân máy bay còn có chút nghiêng ngả lảo đảo; dần dần, rất nhanh đã ổn định lại.
—— Phù.
Rốt cuộc, hết thảy đã đi vào quỹ đạo, Vân Khuynh ngầm thở phào một hơi, tựa lưng vào ghế điều khiển, thân thể căng cứng cũng khoan khoái không ít.
Cuối cùng lúc này, xem như cơ bản đã an toàn ——
Trên thực tế, lần cướp máy bay đào tẩu này sớm đã nằm trong kế hoạch của nàng: Nhiều ngày nay, thông qua thuật thôi miên và dịch dung, Vân Khuynh nhiều lần tự mình hoặc sai người đến sân bay Sean gia lắc lư.
Một là vì hiểu rõ lộ tuyến, hai là phải động tay với mấy chiếc phi cơ.
Bằng không, sao lại trùng hợp như vậy… Vừa lúc gặp phải một chiếc máy bay trực thăng cửa rộng mở?
Còn nữa, vì phòng ngừa người Sean gia khởi động máy bay đuổi theo, nàng còn gây tổn hại cho mấy chiếc phi cơ khác…
Khụ.
Tóm lại hiện giờ, phía sau hẳn là sẽ không có truy binh nữa…
“Tích tích tích ——”
Có lẽ là trời cao không muốn thấy Vân Khuynh lười nhát, đúng ngay lúc này, máy truyền tin đột nhiên vang lên.
“Dựa vào nhiên liệu của các hạ, chỉ sợ rất khó đến được sân bay gần nhất.”
Vân Khuynh: “…”
Dù nhìn không tới, nhưng nàng vẫn có thể khẳng định: Mạc Sâm đã hoàn toàn xâm nhập vào hệ thống, nên mới có thể tính rõ ràng rành mạch nhiên liệu còn thừa của máy bay trực thăng.
Nhớ lại kế hoạch đào tẩu nàng đã hao tổn tâm trí thực hiện, cuối cùng lại bị người nào đó cắt ngang.
Bất đắc dĩ, tình thế còn mạnh hơi so với người, nhưng…
“Bàn chính sự trên phi cơ sợ là vẫn quẫn bách, không bằng tạm đáp xuống sân bay Phoenix phía trước?”
Vân Khuynh hơi hạ mắt, đột nhiên nói.
Đương nhiên, nghe như là một đề nghị, thật ra là đang thử.
Nếu đối phương có thể đồng ý, ý đồ cũng sẽ không quá hiểm ác; nếu cự tuyệt…
Nàng nghĩ, đối diện với cặp mắt sâu thẳm sau màn hình kia, bất động thanh sắc.
Rốt cuộc, thấy môi mỏng của Mạc Sâm hơi câu lên: “Có thể.”
*
Hơn nửa giờ sau.
Một phi cơ cỡ lớn, một chiếc trực thăng hạ xuống trên sân bay Phoenix.
Có người Mạc gia mở đường, Vân Khuynh tránh được không ít thủ tục phiền toái, cũng coi như là thu hoạch ngoài ý muốn.
Lại qua một giờ.
Hai bên trước tiên ngủ lại khách sạn, Vân Khuynh rửa mặt chải đầu xong, mới chạy tới phòng bao của đối phương.
Lại không ngờ.
Mới bước một bước vào phòng, liền nghe thấy được tiếng xé gió quen thuộc.