TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (25)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
"À?" Vân Khuynh ngừng lại, nhìn vài vị có ý đồ không tốt rất rõ ràng này, có hơi ngoài ý muốn.
"Tôi vừa mới về trường, chỉ sợ học nghệ không tinh, sẽ làm hỏng hứng thú so tài của các vị học trưởng học tỷ."
Nàng cười nói, trong lời nói lại sáng tỏ lộ ra thân phận "Người mới" của mình, lại nhấn mạnh thân phận "Học trưởng học tỷ" của năm người, mặc dù khẩu khí khiêm tốn, nhưng đã chỉ ra sự thật rằng năm vị này đang gây chuyện, hoàn toàn chiếm cứ thượng phong dư luận.
Quả nhiên, lời này vừa dứt, mọi người từ khắp nơi mới vừa vọt tới vây xem đều lựa chọn đứng về phía Vân Khuynh --
"Phải đó! Không phải nữ thần của tôi vừa mới về trường liền có " Tiền bối " không biết xấu hổ tới khi dễ đó chứ?" Đây rõ ràng là ngôn luận của fanboy fangirl.
"Đờ mờ không thể ngờ được mà! Năm người này không phải đều là những nhân vật phong vân trong hệ cơ giáp sao? Simon, Nghiêm Nhã... Nghe nói rất chính phái, chậc chậc, quả là tri nhân tri diện bất tri tâm mà!" Đây là những người qua đường còn lại nhận ra năm người nên kinh hô lên.
"Tuy là có trò hay để nhìn, nhưng thủ đoạn gây sự của năm người này cũng quá bẩn rồi..." Ngay cả quần chúng chỉ đơn thuần muốn bát quái cũng đều lắc đầu thở dài.
...
Tóm lại, nhất thời xung quanh không ngừng xì xào, nhưng lập trường đều rất rõ ràng.
Cô giáo Triệu Uyển Vân mới tạm biệt Vân Khuynh vẫn còn chưa đi xa thấy thế càng nhíu chặt mày, bước vài bước trở về cạnh Vân Khuynh.
"Sao lại thế này?" Ánh mắt bà sắc bén đảo qua năm người.
"Vân Khuynh là học trò do tôi hướng dẫn, hôm nay mới vừa vào hệ các cô cậu liền tới gây chuyện, còn ra thể thống gì nữa? Nghiêm Nhã, em nói đi!"
Triệu Uyển Quân lạnh lùng nói, cuối cùng điểm danh Nghiêm Nhã cùng ban.
"Cô giáo Triệu..." Nghiêm Nhã bị bắt được, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng cực kỳ, theo bản năng muốn nhận sai, nhưng đột nhiên hậu quả nghiêm trọng sau khi thất bại lại lần nữa thoáng hiện trước mắt, cô ta hoảng hốt, buột miệng thốt ra lại là: "Nhưng em cũng mới năm nhất mà!"
"Em!" Triệu Uyển Quân suýt nữa mắng lên: "Đúng, em và Vân Khuynh đều là năm nhất, nhưng em lại học nhiều hơn một học kỳ, chuyện này tính sao?"
"Em..." Nghiêm Nhã nghẹn họng, không rõ chính mình vừa rồi vì sao lại mở miệng chống đối, nhưng hiện giờ dưới sự chú ý của nhiều người, bị quát lớn như vậy, cô ta thân là "Tinh anh" cũng nhất thời nổi tính tình, chính là không muốn chịu thua.
Còn bốn người còn lại cũng nhất trí với ý nghĩ của Nghiêm Nhã.
Dù sao thì bọn họ cũng đều là nhân vật được tôn sùng trong hệ, đã bao giờ phải chịu loại ánh mắt chỉ trích và khác thường này đâu?
Vì thế vốn dĩ chỉ là bị Ryan bức bách, hiện giờ cũng toát ra lửa giận, nhất định phải đánh bại Vân Khuynh.
"Cô Triệu, bọn em chỉ là muốn luận bàn với Tô học muội mà thôi." Simon tiếp lời mở miệng, lời lẽ ngoài miệng đường hoàng.
"Cũng không phải là đối chiến thật sự. So tài trong phòng khiêu chiến là ý thức thông qua thiết bị điện tử tiến vào không gian giả lập, sẽ không xảy ra thương vong. Hai chiếc cơ giáp cũng là giả lập với tiêu chuẩn thấp nhất, trang bị như nhau. Chỉ tính thao tác luận bàn giữa hai bên, sao có thể xem là bắt nạt người khác được chứ?"
Hắn ta nói xong, mấy người còn lại cũng vội phụ họa theo.
"Đúng vậy."
"Không sai, chỉ là luận bàn thôi."
"Bọn em và bạn học Tô giao lưu một phen cũng có thể chỉ đạo cho cô ấy mà."
...Năm người mỉa mai một hồi, hoàn toàn đem ý định lòng mang ý xấu so tài nói thành "Bạn bè luận bàn", giống như nếu Vân Khuynh không đáp ứng chính là không biết tốt xấu.
"Cưỡng từ đoạt lí!"
Triệu Uyển Quân nổi giận, nhìn ra bọn họ dụng tâm hiểm ác, đảo qua quần chúng vây xem xung quanh đã hơi bị thuyết phục, sợ tương lai học trò của mình sẽ chịu thiệt thòi, cười lạnh nói.
"Đã vậy thì, tôi cũng muốn luận bàn với các em, thấy sao?"
Lời này vừa dứt, năm người đều nghẹn họng, trong lòng lại cảm thấy khủng hoảng.
Xem ra nhiệm vụ khiêu chiến này không thể hoàn thành được rồi...
"Có thể, tôi đồng ý so tài với mấy người." Không ngờ Vân Khuynh đột nhiên lên tiếng đáp ứng.
"Vân Khuynh!" Triệu Uyển Quân cả kinh.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Quần chúng vây xem xung quanh cũng đồng thời xôn xao lên.
"Trời! Vậy mà lại đồng ý?"
...Năm người tức thì bị một hồi chuyển biến này đánh cho ngây người, thậm chí Simon còn không nhịn được nói: "Học muội, không phải em nói đùa đấy chứ?"
Vân Khuynh nhếch môi, mắt phượng ý vị không rõ: "Không phải."
"Tốt! Học muội thật sảng khoái!" Một nam sinh nói, lại nghĩ tới việc Ryan muốn lấy ra đặt cược, vội mở miệng: "Còn..."
Nàng giơ mèo trắng nhỏ trong lòng ngực lên, thân mật để trên đầu vai, dường như... Đang thì thầm với nắm lông kia!?
Lúc này, ý nghĩ đó bỗng xuất hiện trong đầu bọn họ, nhưng lập tức đã bị dập tắt.
Ha ha.
Làm gì có chuyện vớ vẩn thế?
Nhưng trên thực tế, chân tướng xác thật chính là như thế.
Đương sự một người một "Mèo", tất nhiên cũng sẽ không để ý tới ý nghĩ của người ngoài.
Lúc này, Vân Khuynh vừa nghe người yêu mèo nhà mình thuyết minh tình huống vừa vuốt dọc theo cái lưng lông xù --
Buổi sáng sau khi thám thính tin tức về Ryan, bởi vì nàng phải tiến hành kiểm tra đo lường trong phòng kiểm tra, tất nhiên "Thú cưng" không thể đi vào, Mộ Thiệu Tu trong thân mèo liền trực tiếp trở về Bộ quân đội báo cáo bước đầu rồi mới quay trở lại...
"Thì ra là thế."
Hiểu rõ tính toán của Ryan, trong mắt Vân Khuynh chợt lóe lên ý cười trào phúng.
Vị vương tử Trùng tộc kia chỉ sợ còn tưởng rằng kế hoạch này thiên y vô phùng* đi, đáng tiếc đều đã bị mèo trắng nhỏ nào đó đánh vỡ.
*Thiên y vô phùng: không để lại dấu vết.
Nghĩ đến tận đây, nàng không khỏi nhếch môi lên, nhẹ túm bàn chân lông xù của mèo nhỏ, cụng trán với người nào đó đang trong thân mèo, có chung niềm vinh dự nói.
"Tu thật lợi hại." Lần đầu tiên ẩn nấp đã có được thành quả như vậy.
Có gì mà phải kiêu ngạo chứ...
Mộ Thiệu Tu thấy thế, lại quay đầu, chỉ cảm thấy dáng vẻ nha đầu này tự hào vì hắn quả thực là... ngốc nghếch.
Thân là thượng tướng Liên Bang, nhiệm vụ so với cái này khó hơn ngàn vạn lần hắn cũng đã từng viên mãn hoàn thành, nhưng...
Đôi tai xù của mèo trắng nhỏ co rụt lại.
Giây tiếp theo, rốt cuộc hắn vẫn theo quán tính nâng móng vuốt, cho Vân Khuynh một bài học.
Nhưng đệm thịt mềm mại kia chụp lên sườn mặt nàng rõ ràng không có bất kỳ lực đạo nào, ngược lại cực kỳ giống thân mật vuốt ve.
Ấm áp, lông xù... Mang theo cảm giác hơi ngứa, cào thẳng đến đáy lòng Vân Khuynh.
Trong nháy mắt, nàng cúi đầu, mắt phượng đối diện với hai mắt mỹ lệ dị sắc kia.
Bốn mắt nhìn nhau, có tình tố chậm rãi chảy xuôi.
Vân Khuynh đột nhiên giảo hoạt cười, ôm lấy cơ thể nhỏ bé lông xù của người nào đó rồi mới ngẩng đầu lên.
Nhưng mà nàng lại nhìn thấy mọi người đang hốt hoảng.
?
Vân Khuynh có chút kỳ quái, lại không biết --
Những người vây xem này thế nhưng đều có cảm giác mình vừa thấy nàng và một con mèo show ân ái!
Quá, quá quỷ dị...
Mọi người xôn xao đều cảm thấy mình có vấn đề, bởi vậy nhất thời đều trầm mặc không nói.
Vân Khuynh tất nhiên cũng không biết diễn biến nội tâm của bọn họ, cũng không nghĩ nhiều, chỉ ôm chặt mèo nhà nàng, ra vẻ vui đùa mở miệng nói với năm người khiêu chiến phía đối diện: "Chậm trễ thời gian của mấy vị rồi, mới vừa hỏi ý kiến của boss mèo trong nhà xong. Dựa theo ý kiến của nó, chúng ta sẽ so tài và định ra tiền đặt cược, thế nào?"
!!!
Dứt lời, năm người đều rơi vào trạng thái dại ra.
Không nghĩ tới việc đặt cược này cũng dễ dàng giải quyết như vậy, nhưng mà, nhưng mà... Tại sao lại là đối phương đưa ra, còn nói... Là vừa nghe ý kiến của mèo xong!?
Đây... Quả thực là khuất nhục!
Tô Vân Khuynh hoàn toàn không hề để bọn họ vào mắt!
Nghĩ như vậy, năm người sau khi hồi thần đều nổi giận.
"Đánh cược thì đánh cược!" Simon đỏ mắt, nói thẳng: "Tiền đặt cược là...
- --
PS. Luận khác giống loài cũng muốn show ân ái.
Người qua đường vây xem: Thấy người và mèo show ân ái? Tuyệt đối là ảo giác!
Vân Khuynh: →→ ( kỳ thật các người vẫn có thể tin vào trực giác)