TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (23)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Dùng hình dạng mèo để về trường cùng em?”
Vân Khuynh lặp lại lời vừa nghe, sau khi cảm giác kinh ngạc lúc đầu qua đi, sắc mặt dần thay đổi trở nên ngưng trọng.
“Trường quân đội có dị động gì sao?” Nàng hỏi, hoàn toàn không có ý nghĩ rằng Mộ Thiệu Tu chỉ muốn cùng nàng chơi trò yêu đương.
Đùa chắc.
Là thượng tướng Liên Bang, có thể nói là thân gánh trọng trách. Căn cứ vào hiểu biết của Vân Khuynh đối với người yêu nhà mình, hắn căn bản không có khả năng vì tư tình mà trễ nãi chính sự.
Đương nhiên, nàng cũng vậy.
Bất luận là ở kiếp nào, hai người đều cùng nắm tay sóng vai, tình cảm sâu đậm cũng không có nghĩa là lúc nào cũng phải dính sát vào nhau.
Bởi vậy, quyết định không bình thường này của Mộ Thiệu Tu làm Vân Khuynh ngay lập tức nghĩ tới chính sự.
“Phải.” Người đàn ông liếc mắt nhìn nàng một cái, trong mắt hiện lên ý cười.
Nha đầu này, đúng thật là nhạy bén, cũng hiểu rõ hắn…
“Bộ quân đội vừa chặn được mật báo của Trùng tộc, phát hiện có Trùng tộc cấp cao thâm nhập vào Trường quân đội đệ nhất Liên Bang, âm mưu lập kế hoạch ‘ Diệt chủng ’…”
Hắn nói xong, Vân Khuynh hít vào một ngụm khí lạnh ——
Mọi người đều biết, Trường quân đội đệ nhất Liên Bang chính là quân doanh đào tạo nhân tài của Bộ quân đội Liên Bang, đông đảo các học sinh tốt nghiệp ra từ đây được xưng là lực lượng trụ cột tương lai của nhân loại cũng không quá.
Cái gọi là kế hoạch “Diệt chủng” của Trùng tộc, chình là vọng tưởng muốn tiêu diệt tất cả các học sinh hạt giống!
Phải biết rằng, âm mưu này một khi thành công, thế hệ sau của quân giới Liên Bang sẽ tương đương với việc hoàn toàn bị chặt đứt! Trùng tộc lại thừa lúc vắng mà chen vào, phe nhân loại trăm phần trăm sẽ lâm vào khốn cảnh… Quả thực là độc ác vô cùng!
Mộ Thiệu Tu cũng vừa lúc nhìn lại, biết nàng cũng bị khơi dậy tính tình, môi mỏng không khỏi hơi cong lên: “Cho nên lần này anh nghe lệnh vào trường ẩn nấp, điều tra gian tế.”
Nghe vậy, Vân Khuynh khựng lại, trong đầu lập tức hiện lên một người có hiềm nghi chắc chắn: “… Là Ryan!”
?
Mộ Thiệu Tu nhướng mày: “Cái gì?”
Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, ngước mắt đối diện với tầm mắt hắn, sắp xếp lại từ ngữ.
“Lúc trước khi Nhiếp Cảnh Vân và Tô Mạn Mạn bắt cóc em lên tinh hạm, trong lúc hoảng hốt em nghe thấy hai người đó vì người này mà cãi nhau. Trong khi nói còn nhắc tới ‘ Trường quân đội ’, ‘ vương tử dị tộc ’ gì đó…”
Tin tức thế giới vì có cấm chế nên không thể để lộ ra, nàng chỉ có thể chọn cách này để nói ra nội tình.
Tóm lại vô luận như thế nào, một đời này, cho dù có “Khí vận chi nữ” hộ tống, người có hiềm nghi quan trọng là Ryan này cũng tuyệt đối chạy không thoát!
Còn như muốn kết minh để tẩy trắng? —— muốn nghĩ cũng đừng nghĩ!
…
Cùng lúc này, Trường quân đội đệ nhất Liên Bang.
Vương tử Trùng tộc hoàn toàn không biết thân phận của mình đã bị bại lộ đang giao lưu cùng Tô Mạn Mạn.
“Mạn Mạn, sao vậy?”
Thời gian dùng bữa sáng, trong nhà ăn, Ryan nhìn Tô Mạn Mạn phía đối diện đang rầu rĩ không vui, duỗi tay phủ lên mu bàn tay cô ta, dịu dàng nói.
Một đôi mắt màu lam, gắt gao khóa chặt cô ta, rất xứng với một thân quý tộc, quả nhiên là nam thần vườn trường.
Lúc này, khắp nơi có không ít bạn học nữ đều nhìn về phía này, trong lòng tràn đầy ghen ghét.
Nhưng mà, Tô Mạn Mạn được quan tâm dịu dàng vây quanh lại hất tay y ra: “Phiền quá! Phiền chết được!”
Nghe vậy, trong mắt Ryan rất nhanh hiện lên vẻ không vui, nhưng mặt ngoài vẫn là một bộ dạng kỵ sĩ thâm tình.
“Mạn Mạn em chính là nữ thần của Trường quân đội chúng ta, ai có thể hạ thấp em được chứ?”
“Nữ thần!?” Tô Mạn Mạn nhếch miệng trào phúng.
“Cái gì mà nữ thần chứ? Nghe danh hiệu này đã thấy ghê tởm! Sau hôm nay nữ thần của trường quân đội sẽ là người khác! Bà đây không gánh nổi!”
Ryan ngầm hiểu ngay tức khắc: “Mạn Mạn, em đang nói đến Tô Vân Khuynh à? Sao cô ta có thể so được với em?!”
Lời này vừa nói ra, rốt cuộc Tô Mạn Mạn cũng giương mắt, nhìn thẳng về phía y: “Anh giỡn với bà đấy à?”
Lại đối diện với đôi mắt màu lam thâm tình chân thành của Ryan: “Mạn Mạn, em biết rõ mà, trong lòng anh không có bất kỳ người phụ nữ nào sánh bằng em…”
“Em…” Lúc này, Tô Mạn Mạn hiếm khi muốn nói lại thôi, không được tự nhiên dời tầm mắt đi, ngữ điệu mềm xuống: “Ryan, đừng nói nữa.”
Haizz.
Ryan đúng là rất tốt, nhưng mà cô ta đã có Nhiếp Cảnh Vân rồi!
Có điều, người ta là một vương tử dị tộc, thân phận cao quý, chính mình lại phụ anh ấy lần nữa, lảng tránh phần tình cảm này… Thật sự là quá không nên!
Tô Mạn Mạn áy náy, trong lòng lại không khỏi âm thầm đắc ý.
Trước khi xuyên qua, cô ta từng là gái ế lớn tuổi, không hề nghĩ rằng sẽ có ngày này ——
Một người là thượng úy Liên Bang, người thừa kế của thế gia; một người là vương tử dị tộc… Đều coi trọng chính mình!
Như vậy có thể thấy, cho dù là Tô Vân Khuynh ả lục trà kỹ nữ kia cũng không thể so được với mình!
Nghĩ vậy, Tô Mạn Mạn thở dài, cúi đầu, dư quang lại nhìn trộm người đàn ông anh tuấn phía đối diện.
Thật ra mà nói, Ryan không hề thua kém Nhiếp Cảnh Vân chút nào, thậm chí còn có thân phận cao hơn, nếu như… Người cô ta gặp gỡ sớm hơn chính là Ryan thì hay biết mấy.
“Ryan, là em có lỗi với anh.” Sự kiên trì trong lòng đang dao động, Tô Mạn Mạn tạm buông diễn xuất hào sảng xuống, giương mắt, duỗi tay, kéo tay áo Ryan lại.
“Nhưng dù có ra sao, đời này anh đều là người anh em tốt nhất của em.”
“Mạn Mạn, vĩnh viễn đừng bao giờ nói xin lỗi với anh.”
Khuôn mặt tuấn tú của Ryan xẹt qua vẻ bi thương, nhưng vẫn dịu dàng như cũ: “Anh sẽ chờ em, chờ đến một ngày em hồi tâm chuyển ý.”
“Ryan…” Trong lòng Tô Mạn Mạn không khỏi rung động, nhìn về phía người đàn ông này, cán cân tình cảm càng lung lay sắp đổ.
A.
Ryan nhạy bén bắt giữ được biến hóa của cô ta, thừa thắng xông lên nói: “Mạn Mạn, yên tâm đi. Tô Vân Khuynh muốn cướp địa vị của em thì phải hỏi xem anh có đồng ý hay không!”
“Anh…” Tô Mạn Mạn cả kinh nói: “Chẳng lẽ anh muốn ra tay?!”
Trong lòng cô ta không khỏi vui vẻ.
Nên biết rằng, Ryan thuộc hệ cơ giáp, còn là cao thủ hàng đầu trong hệ cơ giáp!
“Không phải.” Ryan phủ nhận, ánh mắt vẫn thâm tình như cũ, ngữ khí nhu hòa lại không khỏi mang theo mấy phần âm trầm.
“Đối phó với một Tô Vân Khuynh hệ mộc, chưa cần anh đích thân ra tay, tất sẽ có người càng thích hợp hơn để làm việc này.”
Tròng mắt Tô Mạn Mạn chuyển động, cũng khẳng định nói: “Đúng vậy, không thể để người khác nắm được nhược điểm của anh… Hừ! Một đứa hệ mộc không vào hệ trị liệu lại muốn đến hệ cơ giáp tìm chết, quả thật nên cho cô ta một bài học!”
Cô ta cười nhạo nói, nghĩ đến tình trạng quẫn bách của Tô Vân Khuynh lúc bị mất mặt, không khỏi cao hứng lên: “Ryan, quả nhiên là anh em tốt!”
Nói xong, lại rất tự nhiên kéo tay y.
Ryan cũng cười: “Mau dùng cơm đi.”
…
Vì thế, hai người thân mật dùng cơm sáng.
“Phi!” Khắp nơi, lại có người vây xem khinh thường nói: “Tô Mạn Mạn không phải đã có Nhiếp thượng úy rồi sao? Trêu hoa ghẹo nguyệt!”
“Đừng nói nữa, người ta chính là nữ thần trường quân đội, ai dám nói gì chứ?”
“Nữ thần gì chứ!? Tiểu tỷ tỷ Vân Khuynh của tôi sắp trở lại rồi, làm gì đến lượt cô ta?”
“Haizz. Vốn dĩ tuyệt đối là vậy, thế nhưng Tô Vân Khuynh lại chọn hệ cơ giáp mới chết chứ!”
…Trong lúc nhất thời, trong nhà ăn thì thầm không ngừng, đề tài lại dần dần từ Tô Mạn Mạn chuyển lên người Vân Khuynh.
*
Bữa sáng qua đi, trước khi đi học, một mình Ryan ẩn nấp ở một vườn nhỏ trong trường, mở máy liên lạc ra.
Sau một lúc lâu liền thấy mấy thân ảnh vội vàng đi đến, là ba nam hai nữ.
Nếu lúc này có học sinh hệ cơ giáp ở đây sẽ có thể nhận ra ngay —— năm người này và Ryan, đều được xem là “Nhân vật phong vân” trong hệ, thực lực đều đứng hàng đầu.
“Chuyện gì?”
Mở miệng trước nhất chính là một nam sinh cao to, tên là Simon, học sinh năm ba hệ cơ giáp, ngữ khí không tốt lắm.
Mấy người còn lại cũng phân tán đứng ở các nơi, ánh mắt nhìn về phía Ryan cũng mang theo cảnh giác.
Ryan nhìn xung quanh một vòng, hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, ngược lại còn dâng khoái cảm khi khống chế toàn cục.
Nhưng mà y không chú ý tới ——
Phía sau cây cối rậm rạp, thấp thoáng có một đôi mắt mỹ lệ dị sắc đã thu hết tất cả vào đáy mắt.