Hắn lạnh lùng mở miệng, bỏ đi ngụy trang lười biếng trước giờ, toát ra cảm xúc thật sự.
Vân Khuynh hơi kinh ngạc.
Người đàn ông lại lập tức nói tiếp.
“Người mà anh gọi là mẹ, vô cùng đẹp.”
Lời hắn nói là ca ngợi, nhưng giọng cười lại đầy châm chọc.
“Một người phụ nữ nhu nhược động lòng người, ở độ tuổi đẹp nhất gả cho người chồng môn đăng hộ đối. Đáng tiếc, dù là vợ người khác, sự ‘đơn thuần tốt đẹp’ của bà, vẫn như cũ hấp dẫn rất nhiều ong bướm.”
“Cho dù đã sinh con, trở thành mẹ, vẫn còn giãy dụa trong nhiều phần ‘tình yêu’ như cũ, em nói xem, có đáng cười hay không?”
Bùi Quân Mịch bình tĩnh kể lại, Vân Khuynh lại trầm mặc.
Lời hắn kể, làm nàng nghĩ đến một người.
— chính là Diệp Âm Âm.
Phảng phất xem thấu suy nghĩ của nàng, Bùi Quân Mịch đột nhiên nói: “Bà ấy và người phụ nữ tên Diệp Âm Âm kia, rất giống phải không?”
Vân Khuynh nâng mắt, nhìn đôi mắt đào hoa xinh đẹp của hắn, có chút hoảng hốt.
Từ trên người Bùi Quân Mịch, có thể nhìn ra, mẹ của hắn, năm đó kinh diễm cỡ nào.
“Nhưng mà,” Bùi Quân Mịch cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm. “Mị lực của bà, lại quá cao.”
“Chỉ sợ, làm một số người sớm quên, vị thiếu phu nhân nhà họ Bùi trước kia, cũng là số phận đào hoa phong lưu.”
“Mà người cha tốt của anh, là người chồng hợp pháp, càng thêm điên cuồng vì bà. Ông ta không muốn buông tay, một đường dây dưa, cuối cùng…”
Nói đến đây, Bùi Quân Mịch nhắm mắt lại, môi mỏng gợi lên độ cong kỳ dị.
“Em đoán xem, cuối cùng bọn họ thế nào?”
Vân Khuynh nhạy cảm thấy được hắn không thích hợp.
“Quân Mịch, đừng nói nữa…”
“Cuối cùng, ông ta chọc bà hơn mười dao, ngay trước mặt anh.” Bùi Quân Mịch nói, ngữ khí đột nhiên trở nên quỷ dị.
“Khi đó, anh mới mười lăm tuổi, vẫn còn ngây thơ hồn nhiên. Thế nhưng bị dọa choáng váng.”
“Sau đó, ông ta hỏng mất ôm lấy bà, bắt lấy tay anh, cầm con dao đầy máu đâm vào ngực mình –“
“Quân Mịch!”
Vân Khuynh lạnh giọng đánh gãy hắn, “Đủ rồi! Anh đừng nói nữa!”
Nhưng mà, Bùi Quân Mịch lại ngoảnh mặt làm ngơ, nở nụ cười trầm thấp. Phảng phất, chuyện vừa kể, là chuyện cười thú vị cỡ nào.
Chỉ là, trên gương mặt đường hoàng tỏa ra tà khí, hiện ra, không phải tùy ý, mà là, ý vị khó có thể miêu tả.
“Cho nên nói,” hắn thậm chí cười đến cong eo, ngữ khí không chút để ý, “Loại người cực kỳ giống bà ta như Diệp Âm Âm, sao anh có thể thích được?”
“Anh chỉ muốn nhìn một chút, cô ta có thể có bao phần phong thái người mẹ tốt của anh năm đó?”
Vân Khuynh không chú ý tới hắn nói cái gì, chỉ trầm mặt.
Giây tiếp theo.
Dùng hết sức lực, giơ tay đẩy.
Bùi Quân Mịch đột nhiên không kịp đề phòng, bị nàng áp tới góc tường.
Đụng chạm ngây thơ tới cực điểm, thay vì nói là hôn, không bằng nói là động tác thân mật ngây thơ của động vật nhỏ.
Vân Khuynh nỗ lực, nhưng thật sự không bắt được trọng điểm. Trong lòng cảm thấy, mục đích trấn an đạt được rồi.
Mặt đẹp đã ửng đỏ một mảnh, thân mình ngừng lại, muốn lui về —
Giây tiếp theo, người đàn ông duỗi tay, dùng sức rất lớn kéo, Vân Khuynh lẫn nữa ngã vào lồng ngực ấm áp kia.
Bùi Quân Mịch nâng mặt nàng lên, bờ môi cực nóng đảo khách thành chủ, nuốt vào toàn bộ hơi thở của nàng.
Khoảng cách cơ hồ không có, hắn nảy sinh ác độc hôn lại nàng, cánh tay kiềm giữ nàng, cũng càng ngày càng chặt.
Vân Khuynh cảm nhận được cảm xúc kịch liệt của hắn, tâm vừa động, nhắm lại mắt, mặc hắn làm gì thì làm.
Thật lâu sau. Hắn mới không tha rời khỏi bờ môi thơm tho của nàng.
Cuối cùng, hôn nhẹ bờ môi bị cắn đến sưng đỏ của nàng thêm một cái nữa, mới buông nàng ra.
“Anh không sao.”
Ánh chiều tà rơi xuống sườn mặt tuấn tú, người đàn ông luôn tà tứ này, nụ cười trên môi lúc này đây hệt như đứa nhỏ hồn nhiên.
“Anh hiện giờ, không phải có em sao?”
Bùi Quân Mịch yên lặng nhìn Vân Khuynh, ngón tay thon dài vuốt nhẹ gương mặt hồng thấu của nàng, ngữ điệu lười biếng mà nhu hòa.
Thấy nàng có chút giật mình, quan tâm nói.
“Vừa rồi ở trên xe, em nói đầu mình choáng váng đúng không? Thật không có việc gì chứ?”
Vân Khuynh lắc đầu, rũ mắt, chủ động chui vào lồng ngực hắn.
Bùi Quân Mịch ôm lấy nàng, ý cười nhợt nhạt.
Nhưng mà.
Ở nơi hắn không nhìn thấy.
Vân Khuynh vùi đầu vào cổ hắn, hàng mi dài khẽ run, đôi mắt bị hơi nước làm cho mơ hồ.
Nếu có thể, luôn bầu bạn bên cạnh anh, thì thật tốt.
Chỉ là, chúng ta còn bao nhiêu thời gian?…..
*
Phố đèn đỏ.
Ban đêm, một mảnh xa hoa trụy lạc.
Đây là nơi bí ẩn nhất của thành phố phồn hoa này, là nơi vung tiền của thế giới hắc ám Đế Đô, ngay cả không khí, cũng tràn ngập hương vị vàng son thối nát.
Mà phố đèn đỏ số 113, đúng là trụ sở câu lạc bộ đêm có tiếng tăm nhất — Mị Sắc.
Lúc này, chiều hôm đã chuyển tối.
Ở cửa sau Mị Sắc, mấy người mặc áo đen kéo theo một cô gái, đột ngột xuất hiện.
“Ném tại đây đi.”
Có người thấp giọng đề nghị.
Vì thế, người đang túm lấy cô gái, không chút lưu tình ném đi luôn.
“Trở về báo cáo.” Người đứng đầu nói một câu.
Rất nhanh, mấy người mặc áo đen, biến mất trong bóng đêm.
Trong ngõ nhỏ tối tăm.
Diệp Âm Âm hung hăng ngã trên mặt đất, toàn thân như bị quất, đau nhức vô cùng.
Cô ta lấy lại bình tĩnh, giãy dụa, chật vật bò lên, đỡ lấy tường, suy yếu đứng lên.
Cô ta thật cẩn thận ló đầu ra, vừa cất bước ra khỏi ngõ —
Liền thấy một hội sở xa hoa, đứng sừng sững ở phía trước. Trong đại sảnh đẹp đẽ quý giá mở rộng, có không ít nam lẫn nữ trang điểm quyến rũ, lôi kéo khách hàng, trêu đùa, đón đi rước về.
Diệp Âm Âm bị cảnh này dọa, lập tức rụt trở về.
Nhưng, đây là chỗ nào, cô ta rốt cuộc đã biết.
Quá rõ ràng, phải không?
Phải thoát thân thế nào đây? Diệp Âm Âm cắn môi dưới, rất muốn khóc.
Đột nhiên.
Có giọng nam quen thuộc bỗng dưng vang lên cách đó không xa.
“Chị Lệ, chị đi thong thả.”
Chợt, có giọng nữ kệch cỡm: “Diệc Thừa à, đã đuổi chị đi rồi? Nhân gia luyến tiếc cậu nha.”
Không đợi người nọ đáp lại, đã có một giọng nói ôn hòa xen vào.
“Chị Lệ, chị chỉ nhớ mỗi Diệc Thừa thôi sao?”
Cô gái kia cười khanh khách, hờn dỗi nói.
“Bỉnh Hiên ghen tị à? Yên tâm, cả hai người các cậu, nhân gia đều yêu cả.”
“Mỗi lần đều hầu hạ nhân gia thoải mái, chỉ là quá khách khí. Còn gọi chị Lê nữa?”
Lời còn chưa dứt, hai giọng nam liền thức thời mà gọi “Lâm Nhi”.
Tiếp theo, không biết ba người làm cái gì, chỉ nghe thấy tiếng nước ái muội.
“Các người, các người vô sỉ!”
Bỗng chốc.
Giọng nữ thê lương, vang lên cạnh cửa.
Ba người đang ôm hôn nồng nhiệt cả kinh, ngẩng đầu, liền thấy một tiểu mỹ nhân yêu kiều nhu nhược quần áo không chỉnh tề, thống khổ trừng mắt nhìn bọn họ.
“Âm Âm!”
Lập tức, con người Giang Diệc Thừa và Diệp Bỉnh Hiên co lại, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc thất sắc.