Vì muốn đoạt lấy thế lực của Tô gia, hai người kia phát rồ lừa cô ấy ra, bắt cóc đưa lên tinh hạm, phế bỏ dị năng toàn thân của cô ấy, lại trực tiếp vứt cô ấy tới một tinh cầu hoang phế!
Không có nước, không có đồ ăn.
Cuối cùng, dưới sự thiêu đốt nóng bỏng của tia tử ngoại, Tô Vân Khuynh khô kiệt mà chết…
Kỳ vọng của cô ấy, lý tưởng của cô ấy, toàn bộ đều yên lặng trôi đi trong vũ trụ vô biên, không ai biết đến.
Vì thế, khoảnh khắc khi qua đời kia, toàn bộ hận ý bùng nổ!
Giúp tôi! Giúp tôi báo thù!…
Tiếng kêu gọi mãnh liệt từ trong ý thức truyền ra, ở trong đầu càng thêm rõ ràng.
Dưới sự tẩy rửa cảm xúc do nguyên chủ để lại, rốt cuộc, Vân Khuynh gian nan nâng mắt lên.
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, nàng thậm chí bất chấp hoàn cảnh thần kinh đau đớn ác liệt hiện giờ, lần đầu tiên suýt nữa sụp đổ vì nhiệm vụ…
Bởi vì ——
Vân Khuynh phát hiện, nguyên chủ gặp phải khốn cảnh sinh tồn, đến phiên nàng lúc này, dường như cũng bất lực như nhau…
Tuy nói “Tô Vân Khuynh” rơi xuống từ trên cao lại may mắn không chết, nhưng hiện giờ cả người trọng thương, lưu lạc đến nơi đây, căn bản… Không thể sống nổi.
Nên biết rằng, tinh cầu hoang phế này chuyên dùng để vứt rác, không hề có dấu chân người.
Liên hệ duy nhất với thế giới văn minh bên ngoài chính là phi thuyền định kỳ tiến đến vứt phế liệu.
Nhưng mà, tinh cầu hoang phế chất đống phế liệu công nghiệp trước mắt này đã ngưng sử dụng! Ngay cả phi thuyền chở rác cũng sẽ không đến nữa.
Cho nên nói, muốn đợi bên ngoài đến cứu giúp căn bản là vọng tưởng. Càng đáng sợ hơn chính là, nơi này không hề có nước và đồ ăn…
Nghĩ, Vân Khuynh kéo kéo môi, ánh mắt đen tối.
Dù cho tố chất thân thể của con người ở tương lai đã tăng lên rất nhiều, nhưng dưới tình huống không ăn không uống, nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì nửa tháng. Ở nguyên thế giới, nguyên chủ trọng thương không thể nhúc nhích, chỉ có thể chống đỡ một tuần…
—— Hít.
Nàng đang ước lượng hoàn cảnh xung quanh, đột nhiên, một trận đau đớn xé rách kéo đến.
Vân Khuynh cắn môi, đau nhức, thân thể không chịu được run lên.
Thật lâu sau, nàng mới hòa hoãn lại.
Nhưng, trong hô hấp, khắp nơi còn tràn ngập khí tức phế liệu khó ngửi.
Vân Khuynh khó khăn muốn cử động, chỉ mới hơi nghiêng đầu, quanh thân lại thoáng chốc có khối vụn kim loại rơi xuống, giây lát sau, trực tiếp rơi xuống người nàng.
May mà có đồ vũ trụ che đậy mới không trực tiếp chạm đến miệng vết thương, dậu đổ bìm leo.
Nhưng lần này, Vân Khuynh cũng không thể không dừng động tác lại, tiếp tục nằm thắng tắp như xác ướp.
Được rồi.
Cái khác không nói, việc cấp bách, ít nhất trước tiên có thể thoát khỏi “Núi kim loại” này…
Vân Khuynh hơi hạ mắt, một bên nỗ lực xem nhẹ đau đớn, một bên kiểm kê những thứ có thể dựa vào: Thế giới cấp A, những kỹ năng đã đổi đều có thể sử dụng.
Nhưng đáng tiếc, dưới tình huống không nước không thức ăn… Đều không có chút đất dụng võ nào.
Hy vọng duy nhất ——
Dường như, vẫn là kinh thư vô danh mà nàng đã ghi nhớ. Nếu có thể tu luyện ra linh khí, tăng tốc độ chữa khỏi miệng vết thương, ít nhất có thể thoát khỏi khốn cảnh không thể cử động.
…Vân Khuynh nhắm mắt lại.
Lúc này, hình như chính là giữa trưa của tinh cầu này, ánh nắng độc ác nóng rực, tia tử ngoại phóng xạ mãnh liệt chiếu xuống, hung hăng thiêu đốt nàng.
Choáng váng đột nhiên tập kích.
Trong hoảng hốt, Vân Khuynh dường như nghe được tiếng tim đập và tiếng máu lưu động.
Thong thả, đình trệ… Cái loại cảm giác sinh mệnh trôi đi từng chút này, quá rõ ràng.
Mỗi một giây mỗi một phút đều không thể lãng phí nữa.
Không muốn vì mất mạng mà nhiệm vụ thất bại, nàng nhất định phải… Giành giật mạng sống với thời gian!
Vân Khuynh nhắm mắt lại, tận lực vứt bỏ ngưng khí, bỏ lại tất cả các cảm giác, định thần tu luyện kinh thư vô danh đã thuộc nằm lòng.
…Ánh mặt trời độc hại.
Trên vùng đất xám xịt, từng ngọn “Núi kim loại” kéo dài. Trong đó giữa một cái “Hố sâu”, cô gái đang nằm vẫn không nhúc nhích, phảng phất như đã hoàn toàn mất đi sinh khí.
Khắp nơi cô quạnh không tiếng động.
Tinh cầu hoang phế vì vị khách đến ngoài ý muốn mà trở nên “Hoạt bát”, giờ lại lần nữa khôi phục lại dáng vẻ tử khí âm u.
Một ngày, lại một ngày… Ngày đêm biến ảo vài chục lần, hết thảy vẫn như cũ không có gì thay đổi.
Cho đến sau giữa trưa hôm nay.
Gió nhẹ thổi qua, lại lần nữa phất qua trên người cô gái, nhưng đối phương vẫn nhắm hai mắt như cũ, không nhúc nhích chút nào.
Tiếng gió vù vù vang lên, như thở dài, tiếc thay cho sinh mệnh duy nhất xuất hiện trên tinh cầu dần mất đi.
Nhưng mà, giây tiếp theo, lại thấy mí mắt nàng run lên.
…
Vân Khuynh đột nhiên mở mắt!
Trong chớp mắt đó, linh khí ở trong cơ thể đã lâu phát ra.
Tuy chỉ là vài sợi yếu ớt, sau khi hoàn toàn đi vào toàn thân chỉ như muối bỏ biển, nhưng lại như cam lộ, kéo nàng từ bờ vực tử vong về.
Dựa theo tâm pháp tuần hoàn qua mấy chu thiên, rốt cuộc Vân Khuynh cũng thở phào một hơi.
Giây lát sau, nàng lại lần nữa xem xét trong người, khi tuần du đến đan điền, lại giống như bị hung hăng cho một kích!
Đau đớn như xé rách dâng lên, mặt Vân Khuynh vừa mới khôi phục vài phần huyết sắc thoáng chốc đã trở nên tái nhợt như tờ giấy, linh khí mới vừa tu luyện ra cũng bị rút cạn trong chớp mắt.
Mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân.
Nhưng lúc này đây, nàng lại không màng đau đớn mà cong môi, cười đến huyên náo.
Một lát sau, Vân Khuynh mới một lần nữa nhắm mắt lại, tiếp tục nỗ lực tu luyện.
Rất nhanh, chợt thấy một thân ảnh mảnh khảnh từ trong “Hố sâu” nhảy lên.
Chính là Vân Khuynh.
Nhưng chỉ giây lát sau, nàng liền rơi xuống đất.
Thoáng chốc sắp rơi kia, một dây leo màu xanh biếc bỗng nhiên xuất hiện, ghim chặt xuống mặt đất.
Cùng thời khắc đó, Vân Khuynh từ giữa không trung thoáng hiện, dùng dây leo chống đỡ, lưu loát nhảy lên mặt đất.
Nhưng mà, nháy mắt khi đứng lên kia, bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi, nàng lung lay vài cái, mắt thấy sắp ngã!
…Trong chớp nhoáng, dây leo quấn quanh.
Vân Khuynh dựa thế ổn định thân mình, chật vật nửa quỳ trên mặt đất, dây xanh trong tay thả ra cũng biến mất không dấu vết, nhưng giây lát sau, nàng lại nở nụ cười.
Mặc dù —— hiện giờ nàng vẫn còn đói khát đan xen, còn chưa tìm được đường trở lại Liên Bang…
Nhưng, dưới sự phụ trợ của linh khí, Vân Khuynh không chỉ khôi phục lực hành động cơ bản, càng làm cho nàng kinh hỉ vạn phần chính là: tinh hạch dị năng trong cơ thể lại bắt đầu dần dần lành lặn!
Thậm chí, có lẽ là bởi vì trọng sinh, lại do linh khí thôi hóa, so với nguyên chủ, dị năng hiện giờ của Vân Khuynh dường như đã xảy ra chút dị biến, chỉ là tiềm năng vẫn không biết, hiện nay cũng chỉ mới khôi phục đến cấp hai.
Có điều, dị năng hệ mộc mới này của nàng, thật sự chính là thứ cần thiết nhất để sinh tồn dã ngoại: Một ít cây xanh, cây ăn quả… Đều có thể tự cung tự cấp.
Ngay cả làm thế nào để trở lại Liên Bang, Vân Khuynh cũng đã ẩn ẩn có ý tưởng ——
Nguyên chủ tinh thông máy móc điện tử.
Tuy nơi này là tinh cầu hoang phế, nhưng vừa lúc lại có kim loại công nghiệp đếm không hết, dù là phế liệu, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng lợi dụng.
Nếu muốn lắp ráp một cái máy liên lạc với bên ngoài, có lẽ, cũng không phải không có khả năng…?
*
Mấy tháng sau.
Cách tinh cầu hoang phế mấy năm ánh sáng, tinh hệ ngân hà.
Trong vũ trụ, một chiến hạm vũ trụ đang di chuyển, bằng phẳng mà bình yên.
Nhưng, trong phòng chỉ huy, không khí lại ngưng trọng kỳ lạ.
“Thượng tướng… Trung tâm gen chuyển kết quả tới.” Tiểu binh báo cáo đứng trang nghiêm, thanh âm có chút run rẩy quỷ dị.
“Ừ.” Người đàn ông ngồi trên ghế chỉ huy phía đối diện đang toàn tâm chú ý tình hình chiến hạm, nghe vậy, cũng chỉ tùy ý đáp lời, tiếng nói trầm thấp: “Như thế nào?”
Nhưng trong lòng lại đang nghĩ, căn bản sẽ không có ngoài ý muốn: Sao có thể sẽ có người tương thích với hắn?
Có lẽ bởi vì biểu hiện của người đàn ông hiếm khi rõ ràng, tiểu binh cũng đọc ra được ý nghĩ từ sắc mặt của hắn, càng thêm nơm nớp lo sợ.
Không!
Sếp à, không phải như anh nghĩ đâu mà.
Tiểu binh kia im lặng một lát, sau khi nội tâm đấu tranh kịch liệt, mới gian nan nói.
“Kết quả là… Có người thành công xứng đôi với ngài.”