Djwj: Vừa mới xem tin tức từ tiền tuyến đưa ra vui chết tui rồi. Hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt, ai nói nữ thần của tui vi phạm quy định, bị hủy bỏ tư cách hả? Mau ra đây! Mặt đau không ha ha ha?
Trẫm Đã Giám Định Hoàn Tất: 23333 đúng là rất vui. Thật tốt quá, nữ thần không sao hết, không cần giảm ủng hộ, yeah!
Jwiss: Kỳ thật tui lại chú ý đến chỗ Phương Vân Khuynh nói Boss Kiêu bỏ mình chỉ là lời đồn đãi thôi, là không muốn chấp nhận hiện thực? Hay thật sự không chết?
Đạo Thứ Chín: Nhưng tập đoàn Chu thị đã báo tang rồi, càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng == không hiểu nổi? Vẫn nên xem trận chung kết trước đi!
Lúm Đồng Tiền Nhỏ Hàng Mi Dài: Lầu trên +1. Ăn dưa xem trận chung kết.
... Tóm lại, mặc dù đã nháo đến vô cùng ồn ào náo động.
Nhưng mọi người dù đã bị lượng lớn tin tức làm kinh ngạc đến ngây người vẫn đều hướng ánh mắt về phía trận thi đấu sắp tới.
Vì thế, dưới sự chú ý của hàng vạn người, lúc sắp 9 giờ Paris, Trung Quốc 3 giờ sáng, vô số người vẫn canh giữ trước TV như cũ, yên lặng nhìn màn sân khấu trận chung kết kéo ra.
... Cuộc đua cuối cùng, thứ tự tuyển thủ lên sân khấu được sắp xếp theo thứ hạng từ dưới lên.
Bởi vậy, Vân Khuynh áp trục sân khấu; Quan Vũ Phỉ xếp hạng thứ năm được vào trận chung kết lại biểu diễn đầu tiên.
Sau khi người dẫn chương trình làm nóng sân khấu, màn sân chậm rãi kéo ra --
Quan Vũ Phỉ hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt kia, nghĩ tới tình nhân dưới đài, lại nghĩ tới giấc mộng ballet của chính mình.
Nếu lần này thua trận, biết đến khi nào mới có thể siêu việt như Phương Vân Khuynh!?
Bất luận như thế nào, cô ta đều muốn nói cho Chu Tuấn Vũ biết, chính mình... Không phải thế thân!
Cô ta có thể làm được càng tốt hơn so với Phương Vân Khuynh!
......
Nghĩ xong, Quan Vũ Phỉ dần dần vứt bỏ kinh hoảng trước đó, trong lòng trở nên kiên định.
Ngay sau đó.
Cô ta nhấc váy múa trắng tinh lên, khi ánh đèn một lần nữa sáng lên, ưu nhã nhảy ra sân khấu.
Vở kịch ở trận chung kết cũng giống như vòng đấu loại.
Đầu tiên là khúc biến tấu ballet cổ điển.
Trong phần vở kịch quy định, Quan Vũ Phỉ thuần thục hoàn thành khúc biến tấu yêu cầu cao độ 《 Giselle *》; phần vở kịch tự chọn, một khúc biến tấu 《 Tiên Nữ *》, cô ta cũng coi như nhảy rất xuất sắc.
*Chú thích và video minh họa ở cuối chương
Tiếp theo đến phần ballet hiện đại.
Quan Vũ Phỉ nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên nội dung video đã thuộc nằm lòng, chỉ cảm thấy nhất cử nhất động của cô gái trong đó đều nhớ rõ rành mạch.
Cô ta nhất định có thể!
Khoảnh khắc khi tiếng nhạc vang lên, Quan Vũ Phỉ mỉm cười, dựa vào hình ảnh trong trí nhớ, bắt đầu múa.
Cúi xuống đất, nâng bước, xoay tròn...
Cô ta say mê mà múa, chỉ cảm thấy trạng thái của mình trước nay chưa từng tốt như vậy, thậm chí hoàn toàn phục chế lại một Phương Vân Khuynh trước đó!
... Lòng tràn đầy tự tin, Quan Vũ Phỉ càng múa càng vui sướng, tươi cười nơi khóe môi cũng càng thêm động lòng người.
Một khúc 《 Thủy Mặc 》, là khúc ballet kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và phong cách phương Tây, trong lúc cô ta ưu nhã biểu diễn, dần dần va chạm ra pháo hoa sáng ngời kỳ lạ.
Hiện trường viện ca kịch có không ít người xem đều đắm chìm vào đó; trước TV, càng nhiều người phát ra từng trận kinh ngạc cảm thán.
... Hậu trường.
Vân Khuynh nhìn phát sóng trực tiếp trên sân khấu, trong mắt phượng hiện lên vẻ nghiền ngẫm.
Không thể không nói, biểu hiện của Quan Vũ Phỉ lúc này quả thật xứng với một câu "Kinh diễm", so với trình độ chân thật vốn có của cô ta càng tăng lên một bậc như có kỳ tích.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Thậm chí đã đạt đến mức lúc chưa bị thương, vào trạng thái đỉnh cao của nguyên chủ.
Phát huy tại trường thi đấu Max +...
Loại kỳ tích này, quả nhiên là trò hay sở trường mà "Khí vận chi nữ" sẽ trình diễn.
... A.
Có điều, so với những "Đối thủ cạnh tranh" đang bắt đầu khẩn trương bên cạnh, Vân Khuynh vẫn bình chân như vại, thậm chí tựa như người ngoài cuộc "Thưởng thức" diễn xuất của Quan Vũ Phỉ.
... Cho đến khi hạ màn --
Trong tiếng vỗ tay che trời lấp đất, Quan Vũ Phỉ lui dần, cất bước về hậu trường.
Trời!
Trời ạ!
Mình làm được rồi!
Đi tới đi lui, cô ta lại cảm thấy cả người như bay lên, mỗi bước chân đều như đạp trên bông gòn mềm xốp, lâng lâng khó tả.
Rất nhanh, Quan Vũ Phỉ đã đi đến trước phòng nghỉ của tuyển thủ.
Nháy mắt khi vào cửa, cô ta đối diện với mấy ánh mắt của vũ công nước ngoài, cũng thấy rõ cảm xúc hâm mộ, ghen ghét trong đó.
Chợt hồi tưởng lại nhiệt tình của khán giả vừa rồi...
Quan Vũ Phỉ càng sâu sắc cảm nhận được, cô ta đã thành công! Thật sự làm được rồi!
Trong giây phút đó, thậm chí cô ta còn kinh hỉ mà bưng kín miệng...
Nhưng thi đấu vẫn đang tiếp tục tiến hành.
Tuyển thủ thứ hai ra sân. Giây lát sau, một cô gái nhỏ tóc vàng mắt xanh đứng lên, bắt đầu hoá trang trang điểm, chuẩn bị lên sân khấu.
Nhất thời trong hậu trường có chút hỗn loạn.
Có điều, tâm trạng của Quan Vũ Phỉ vẫn lâng lâng như cũ, vẫn luôn không nén được nụ cười. Thẳng đến khi cô ta nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh kia --
Cô gái ngồi thẳng lưng phía trước, vẫn là áo khoác dài, khẩu trang kính râm, tuy thấy không rõ biểu cảm trên mặt, nhưng rõ ràng vẫn có thể cảm giác được vẻ bình tĩnh không dao động của nàng.
Tựa như đang xem kịch một mình, căn bản chưa từng để ý đến những đối thủ cạnh tranh khác.
Trong lúc đó, Quan Vũ Phỉ hung hăng cứng người lại, chỉ cảm thấy trong lòng ê ẩm đến phát đau.
Chẳng lẽ biểu hiện vừa rồi của mình, trong mắt đối phương cũng không đáng nhắc tới...
Bỗng nhiên, một cổ xúc động dâng lên.
Quan Vũ Phỉ lập tức đi tới, nhỏ giọng mở miệng nói: "Phương tiền bối."
"Ừ?" Giây tiếp theo, Vân Khuynh quay đầu, hơi kinh ngạc khi vị "Khí vận chi nữ" này lại chủ động tìm mình.
Quan Vũ Phỉ cắn cắn môi, nói: "Chị... Không cần quá đau khổ."
Thanh âm càng thêm mềm mại, dường như... Còn mang theo vẻ bi thương khó hiểu?!
"Cái gì?" Nhưng Vân Khuynh lại nhăn mày, chỉ cảm thấy không rõ nguyên do, nàng ngước mắt nhìn về phía Quan Vũ Phỉ, bắt đầu suy đoán người này đang định xiếc cái gì.
Chợt thấy Quan Vũ Phỉ thở dài, thấp giọng nói: "Em đang nói đến... chuyện anh cả gặp phải..."
Cô ta nói rất cẩn thận, một đôi mắt đẹp nhìn về phía Vân Khuynh, trong ánh mắt lộ cảm xúc thương hại.
Hoàn toàn là diễn xuất dáng vẻ "Em dâu tri kỷ" an ủi.
Nhưng thời khắc đó, hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, rũ mí mắt xuống, trong mắt lại là một mảnh lạnh lẽo.
An ủi?
Nếu Chu Thiệu Kiêu thật sự xảy ra chuyện.
Loại biểu hiện này của đối phương, rõ ràng là đến cắm thêm một đao thì có. Còn cố ý chọn ngay lúc nàng sắp lên sân khấu...
"Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi."
Nghe xong vài câu, cuối cùng Vân Khuynh cũng nhịn không được cười nhạo ra tiếng: "Anh ấy vẫn rất tốt, nào có chuyện gì chứ?"
"Tiền bối, chị..." Quan Vũ Phỉ nghe vậy, môi rung động, trong lòng lại chỉ cho rằng nàng không dám chấp nhận hiện thực mà thôi.
Dừng một chút, Quan Vũ Phỉ "Khoan dung" nói: "Được rồi," rồi lại tiếp tục nói: "Nhưng lần này anh cả không đến xem thi đấu, hẳn là bận công việc, tiền bối đừng để ý quá..."
Hiển nhiên là muốn tiếp tục kiên trì "Nói chuyện tào lao".
Mà trong lúc nói, cô ta vẫn trong tối ngoài sáng nhắc đến Chu Thiệu Kiêu, trong miệng luôn bảo Vân Khuynh không cần chịu ảnh hưởng, nhưng trên thực tế...
Khụ.
Dụng tâm hiểm ác, rõ như ban ngày.
Ngay từ đầu, Vân Khuynh cũng không thèm để ý, còn có thể bình thản thưởng thức "Khí vận chi nữ" biểu diễn xuất sắc, nhưng sau đó, xem diễn đủ rồi, cũng dần dần không chịu nổi quấy nhiễu.
Bởi vì -- đối phương hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Muốn liên tục tiếp nhận sự quan tâm của một bạch liên hoa nhu nhược, quả thật nàng không làm được...
Sau một lúc lâu.
Rốt cuộc Vân Khuynh cũng muốn mở miệng, để Quan Vũ Phỉ cút khỏi tầm mắt mình.
Nhưng giây tiếp theo, lúc nàng vẫn chưa kịp đuổi người đi --
Trên sân khấu thông báo... Người đứng thứ hai bắt đầu biểu diễn, cuối cùng cũng chỉ còn một tuyển thủ nữa!