Truyền thông càng kích động quay chụp, còn người qua đường vây xem, càng không thiếu người ồn ào la to.
Chẳng hạn như là "Đồng ý đi", "Lãng mạn quá", thét chói tai không dứt.
Vân Khuynh: "......"
Nàng không nói gì nhìn một màn này.
Không thể không nói, bị tra nam mình không thích cầu hôn như thế, căn bản sẽ không thấy cảm động, ngược lại, chỉ biết dâng lên một loại cảm giác chán ghét "Bị ép gả thấp".
Nhất thời im lặng.
Mặc cho thái độ của Chu Tuấn Vũ chân thành cỡ nào, Vân Khuynh chỉ đứng yên, không hề đáp lại bất cứ điều gì.
Giờ phút này nàng còn đang mang kính râm, khẩu trang, tay áo dài, cả người bao kín mít.
Bởi vậy, mặc dù thực tế đây là phản ứng ngược lại, nhưng dừng trong mắt người ngoài không rõ chân tướng, lại cảm thấy...... Đại khái là quá mức kinh hỉ rồi chăng?
Khụ.
Ít nhất, theo Chu Tuấn Vũ thấy, nhất định là Vân Khuynh đã kinh hỉ đến mức nói không nên lời rồi.
Hắn ta nghĩ vậy, khóe miệng giương lên ý cười tự tin, đột nhiên đứng lên: "Vân Khuynh......"
Chu Tuấn Vũ thâm tình chân thành, thu hồi nhẫn, vươn cánh tay, muốn kéo nàng vào trong lòng ngực.
"Em......" Nghe vậy, sắc mặt Chu Tuấn Vũ khẽ biến, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia đau khổ: "Anh đã làm sai cái gì? Em đang trách anh tháng trước không ở bên cạnh em sao? Thật sự là do công việc quá nhiều, Chu thị......"
Hắn ta vội vàng giải thích, nhưng còn chưa nói xong, Vân Khuynh đã cười nhạo ra tiếng.
"Công việc? Theo tôi thấy anh đang vội vàng nói chuyện yêu đương mới đúng chứ nhỉ?"
Nghe vậy, truyền thông và người vây xem ở gần đều nghe rõ lời này, đồng thời ồ lên.
Cả người Chu Tuấn Vũ càng thêm chấn động, ánh mắt lập loè.
...... Cô ấy đã biết đến Quan Vũ Phỉ?!
Không, không thể nào.
Hắn ta và Quan Vũ Phỉ kết giao vẫn luôn âm thầm tiến hành, còn đạt được sự ủng hộ của cha mẹ, vận dụng lực lượng của Chu gia càng tăng thêm tính bảo mật.
Dựa vào bối cảnh của Phương Vân Khuynh, sao có thể tra ra được!
Không chừng, là cô ấy dựa vào trực giác phụ nữ mà suy đoán lung tung thôi?
Nghĩ đến đây, Chu Tuấn Vũ yên tâm, vội trấn an nói.
"Vân Khuynh...... Anh biết, dạo này anh lạnh nhạt với em, là anh không đúng. Nhưng tấm lòng của anh đối với em, em còn không hiểu rõ hay sao? Nếu anh thật sự có người khác, sao còn phải cầu hôn em......"
Hắn ta dịu dàng nói, hoàn toàn là dáng vẻ một người đàn ông gặp phải bạn gái vô cớ gây rối làm khó dễ.
Thâm tình mà bất đắc dĩ.
Lúc ấy, không ít người vây xem thấy thế, thậm chí còn vì Chu Tuấn Vũ mà bất bình.
Đúng vậy.
Nhà gái hiện giờ bị bỏng thành như vậy, Chu thiếu gia vẫn si tâm không thay đổi, đúng thật có thể nói là bạn trai tốt nhất Trung Quốc.
Trái lại nhà gái, trước kia là "Tinh linh Ballet" tự nhiên hào phóng bao nhiêu, không nghĩ tới, sau khi gặp phải biến cố lớn lại trở thành như vậy......
Mắt Vân Khuynh đảo qua, nhìn chung quanh một vòng, cười lạnh nói: "Ý của anh là, tôi suy đoán lung tung?"
Chu Tuấn Vũ khựng lại, nàng cũng lười chờ hắn ta tìm cớ, liền nói thẳng ra.
"Quan Vũ Phỉ kia là ai? Tôi xảy ra chuyện mới chỉ một tháng, anh đã kim ốc tàng kiều ở chung cư số 77 Tinh Hà Loan, đến nay đã nửa năm, coi tôi là đồ ngu chắc?"
Khoảnh khắc đó, sắc mặt Chu Tuấn Vũ đại biến!
"...... Không, không phải, em......" Hắn ta theo bản năng phản bác, dù sao cũng đột nhiên không kịp phòng ngừa, chớp mắt đã nói năng lộn xộn.
Không chỉ là bởi vì bạn gái vậy mà lại thật sự biết việc này, càng là bởi vì...... Ngay cả chi tiết mà cô ấy cũng rõ ràng như thế?!
Chu Tuấn Vũ nắm chặt quyền, khống chế biểu tình khó coi trên mặt.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Đương nhiên, dù sao cũng là công tử hào môn, chỉ một lát sau, hắn ta đã điều chỉnh trạng thái về như cũ, cười khổ nói: "Vân Khuynh, em hiểu lầm......"
Nhưng đã muộn.
Truyền thông thời thời khắc khắc đều chuẩn bị đèn flash, sớm đã bắt giữ vài giây thất thố kia.
Càng đừng nói, lời Vân Khuynh vừa nói còn kỹ càng tỉ mỉ nêu ra tên của kẻ thứ ba, cùng với địa điểm yêu đương vụng trộm......
Bởi vậy thời khắc này, cung thiên bình trong lòng mọi người đột nhiên đảo ngược.
Giây tiếp theo.
Các phóng viên vốn dĩ an tĩnh chờ quay chụp hiện trường cầu hôn duy mỹ, lập tức vây quanh lên.
"Xin hỏi Chu thiếu, lời của Phương tiểu thư có phải là sự thật không?"
"Chu thiếu, ngài ngoại tình lại còn đồng thời cầu hôn với bạn gái, ý định của ngài là gì?"
"Phương tiểu thư, làm thế nào cô phát hiện Chu thiếu có người khác......"
......
Bị một đám hưng phấn mà chất vấn vây quanh, khuôn mặt tuấn tú của Chu Tuấn Vũ u ám.
Vân Khuynh lại khoát tay: "Các vị."
Thấy nhà gái hình như có chuyện muốn nói, chúng truyền thông an tĩnh lại trong nháy mắt, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Chợt thấy nàng nhíu mày nói: "Thân thể tôi vẫn chưa khôi phục, thứ cho tôi không thể tiếp nhận phỏng vấn, hy vọng mọi người hiểu cho."
Nói xong, Vân Khuynh quay người lại, cất bước đi mất.
Lúc ấy, nhớ tới nàng vẫn đang "Trọng thương", không ít phóng viên đều sợ hãi, vội nghiêng người né tránh.
Đương nhiên, vẫn có một ít người của mấy trang báo nhỏ không biết sợ, muốn đuổi theo đi lên.
Lại không ngờ, thời khắc đó --
Một loạt vệ sĩ mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, đi theo phía sau Vân Khuynh, ý định hộ tống rõ ràng.
Hơn mười người vạm vỡ, khí chất túc sát. Chốc lát đã chấn trụ người gây rối.
Chúng truyền thông trơ mắt nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia biến mất, trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng cũng không quên xoay người, chen chúc đến chỗ Chu Tuấn Vũ.
"Chu thiếu......"
......
Trong đại sảnh sân bay, Chu Tuấn Vũ bị vây truy chặn đường, mỏi mệt ứng phó, trong lòng phẫn nộ.
Phương Vân Khuynh!
Hắn thật sự đã nhìn lầm cô ta!
Cho dù chính mình có sai, cô ta cũng phải nghe giải thích, trước mặt mọi người còn khiến hắn mất mặt.
Hơn nữa, nếu không phải vì cô ta bị bỏng nặng, sau khi kết hôn căn bản không thể làm chuyện phòng the, sao hắn lại phải ra ngoài tìm an ủi chứ?
Chính mình nguyện ý vì cô ta mà bước vào cuộc hôn nhân vô tính*, còn chưa đủ hay sao......
*Hôn nhân vô tính: hôn nhân không có tình dục.
Trong lúc nhất thời, Chu Tuấn Vũ càng nghĩ càng hận.
...... Bên kia.
Vân Khuynh ra khỏi đại sảnh sân bay, lập tức quay đầu lại.
"Mấy anh......"
Nàng nhìn một đám người phía sau...... Cũng nhận ra đại hán vạm vỡ, trong lòng ẩn ẩn có suy đoán.
Chợt thấy người mặc đồ đen dẫn đầu kia kính cẩn cúi đầu, còn chưa mở miệng --
Di động của Vân Khuynh bỗng vang lên.
Nàng khựng lại, từ trong túi lấy ra, quả nhiên, trên giao diện liên lạc hiện ra tên của người nào đó.
"Alo?"
Một lát sau, kết nối thông, chợt nghe được giọng nam âm lãnh trầm thấp truyền đến: "Tới rồi à?"
"Tới rồi." Vân Khuynh trả lời, lại liếc mắt nhìn mấy vệ sĩ: "...... Là người của anh?"
"Ừ." Bên kia không phủ nhận: "Bọn họ sẽ âm thầm đi theo em. Không còn việc gì nữa, tôi cúp máy đây."
Dứt lời, thế nhưng lại trực tiếp ngắt kết nối.
Bị ngắt điện thoại, hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, bên môi lại nhịn không được mà giương lên.
Theo nàng thấy, rõ ràng là thẹn thùng đây mà......
Vậy mới nói, lúc trước người nào đó sao lại dễ dàng cho đi như vậy, để một mình mình về nước, thì ra là đã có sắp xếp hết rồi.
...... Còn rất có dự kiến trước nữa chứ.
Ít nhất trong khoảng thời gian này, đối với việc làm Chu Tuấn Vũ nổi điên, hẳn là không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Vân Khuynh nghĩ, lại không khỏi nhức đầu.
Không ngờ Chu Tuấn Vũ sẽ lại tới cầu hôn, dư luận chiến nàng đã sớm chuẩn bị xong, cũng không phải sợ.
Nhưng mấy cái video vũ đạo nguyên chủ để lại cho đối phương kia, phỏng chừng không lấy về được rồi......
A.
Tính toán, trong mắt Vân Khuynh chợt lóe lên sắc bén, nâng mắt lên, nói với mấy vệ sĩ.
"Tôi muốn về nhà trước, các anh......"
......
Sau một lúc lâu.
Mấy vệ sĩ đến ở trong khách sạn gần nhà nàng; Vân Khuynh thì trở lại nhà của nguyên chủ ở Đế Đô, thu dọn đồ đạc, thuận tiện chuẩn bị tốt ứng phó với việc Chu Tuấn Vũ làm khó dễ.
Quả nhiên, mấy tiếng sau, tin tức có liên quan liền được tung ra, lúc này tất nhiên phần nhiều là khiển trách nhà trai.
Nhưng, vừa đến chạng vạng, rất nhiều truyền thông lại thay đổi quan điểm --