Đưa thần cho vị này... Làm nghĩa tử, kéo dài hương khói."
Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, nháy mắt kia, cuối cùng cũng không kìm nén được buột miệng thốt ra.
"Đúng thật là... Hoang đường!"
Đúng.
Ở cổ đại, thái giám không thể sinh dục, sẽ thường xuyên thu nhận nghĩa tử, lấy lý do truyền thừa hương khói.
Nhưng nàng lại chưa bao giờ thấy qua, vậy mà lại có người dám đưa huyết mạch hoàng thất cho một tên thái giám nuôi nấng...
Chỉ sợ, không chỉ ngừng lại ở việc muốn có được niềm vui của Ngô Đạt.
Một động tác này, thu dưỡng huyết mạch hoàng thất là Lâu Ẩn, vị Đông Hán đề đốc tiền nhiệm kia chẳng phải sẽ hoàn toàn lên thuyền của Thái Hậu hay sao?
Thứ nhất, hoàn toàn tìm được lợi thế để che dấu bí mật; thứ hai, cũng không sợ tên nhân tình này từ nay về sau không tận tâm ủng hộ...
Một hòn đá trúng hai con chim, cũng thật giỏi tính kế!
Nhưng... "Làm ra việc như thế, sao có thể xứng làm mẹ người khác?"
Vân Khuynh lạnh nhạt nói, đối với vị Thái Hậu kia chán ghét càng sâu.
Lâu Ẩn chỉ cười nhạt, hờ hững nói.
"Có lẽ bà ta cho rằng, ít nhất đã cho thần một cái mạng, một thân thể hoàn chỉnh, một cái tên mà thôi."
Nghe vậy, trong lòng Vân Khuynh lại run lên: "Tên của chàng..."
Lúc này nàng mới phát hiện, mặc dù hắn nói mình là nghĩa tử của "Ngô Đạt", lại không mang họ này. Nhưng --
Ân Diệp, diệp trong "Nhật hoa" *, như ánh mặt trời rực rỡ, nhận hết ánh sáng.
* Ân Diệp (殷曄), chữ Diệp được ghép từ chữ Nhật và chữ Hoa「日華」, "Hoa" này có nghĩa là ánh sáng mặt trời.
Còn Lâu Ẩn, ẩn trong "Ẩn nấp", hoàn toàn tránh trong bóng tối, mang theo ác ý tràn đầy... Đây là cái tên hay ư!?
Càng chưa nói đến... "Độc trên người của chàng, cũng là bà ta sai người hạ phải không?"
Nếu đưa cho Ngô Đạt truyền thừa hương khói, Thái Hậu tất nhiên không thể để Lâu Ẩn trở thành hoạn quan thật, nhưng vì không để hắn uy hiếp đến Ân Diệp...
"Phải."
Lâu Ẩn khẳng định suy đoán của nàng.
Vân Khuynh hơi ngừng lại: "Thuốc giải, ở Từ Ninh cung...?" Nàng nhớ tới ngày ấy hắn "Đêm thăm Từ Ninh cung".
"Nương nương quả nhiên thông tuệ."
Lâu Ẩn cười khẽ ra tiếng, vén sợi tóc bên má Vân Khuynh ra.
Giây lát sau, hắn hơi cúi đầu, chôn mặt vào cái cổ trắng nõn kia, không chút khách khí để tất cả trọng lượng đều đè lên người nàng, sau đó lẳng lặng nghe nàng truy vấn --
Làm thế nào hắn biết được chân tướng? Mấy năm nay đã trải qua những gì?...
Ngữ khí của nữ tử trong lòng ngực mang theo thương tiếc và khẩn trương, thường cân nhắc cách dùng từ, tựa như lo sợ sẽ thương tổn đến người yêu dù chỉ nửa phần.
Lâu Ẩn đáp lại từng cái từng cái, nhưng vẫn bình tĩnh không gợn sóng như cũ.
Kỳ thật, ngày xưa trải qua đủ mọi chuyện, quá mức chua xót, nhưng cũng đã sớm thay đổi dần dần trở nên mơ hồ --
Lúc bảy tuổi, hắn chỉ cho rằng mình là một đứa trẻ bình thường bị vứt bỏ, vừa bị hủy dung thân lại trúng kỳ độc, may mắn được nghĩa phụ thu dưỡng.
Mà trên thực tế, nghĩa tử của Ngô Đạt cũng không chỉ có một người.
Hắn tuy là huyết mạch hoàng thất, nhưng lại ẩn nấp lưu lạc đến nhà của một thái giám, cũng sẽ không có bất cứ ưu đãi gì.
Thậm chí, bởi vì thân phận hoàng tử cùng với tướng mạo xấu xí, Ngô Đạt hầu hạ đế vương vốn đã nghẹn lòng tràn đầy oán khí, cho nên đãi ngộ của hắn là khắc nghiệt nhất.
Nhưng cho dù thường xuyên bị đánh chửi, cho dù huấn luyện của Đông Hán rất cực khổ, cho dù bị người khác coi là hoạn quan đê tiện, hắn vẫn đầy lòng biết ơn như cũ, cố gắng hết sức trở thành thủ hạ của nghĩa phụ... Một con chó không hơn không kém.
Không ngờ.
Năm bảy tuổi ấy, trước sinh thần của Ngô Đạt, lần đầu tiên hắn hoàn thành nhiệm vụ của Đông Hán, đạt được lệnh bài Hán vệ chính thức.
Vì thế, hắn dùng tới phương pháp che giấu khí tức mới học, trốn trong phòng Ngô Đạt, muốn cho nghĩa phụ một sự kinh hỉ.
Lại trông thấy cảnh tượng đó.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Phi tử mỹ mạo từ trong cung ra "Thăm người thân", cùng Đông Hán đề đốc lăn cùng một chỗ, sau khi hưởng lạc lại trêu đùa nói đến "Nhi tử" của hai người...
Hắn mới biết được, chẳng qua tất cả đều là dối trá
Buồn cười vô cùng!
Mà độc trên người, không những không ngừng tổn hại dung mạo, còn cả thọ mệnh, một khi không có thuốc giải...
Vì thế, hai người thương nghị, lúc nào đó sẽ tìm một thông phòng cho hắn, sinh con, sau đó sẽ giải quyết hắn triệt để...
Lúc ấy là, vạn niệm câu hôi*.
* Vạn niệm câu hôi (万念俱灰): không còn mơ tưởng đến bất cứ điều gì nữa.
Nhưng chỉ vì một chút dục vọng hèn mọn muốn sống sót, hắn bình tĩnh lại.
Trong một buổi, đã hoàn toàn vĩnh biệt một chút đơn thuần còn sót lại.
Từ đây, hắn thận trọng từng bước, không ngừng trù tính...
Hắn không phải từ nhỏ đã có mẫu phi bảo vệ như huynh đệ kia, người hắn có thể dựa vào, cũng chỉ có thể là ác hoạn Đông Hán lập tức có thể đưa hắn vào chỗ chết đó...
Như vậy, chỉ có thể dùng mạng để liều!
Lần lượt, hoàn thành nhiệm vụ khó khăn bí ẩn nhất; từng chút một thu mua lực lượng thủ hạ.
Cho đến khi trưởng thành, rốt cuộc hắn cũng ngầm xử tử Ngô Đạt, thu nạp toàn bộ thế lực này.
Nhưng... Cái người gọi là mẫu thân kia, trong tay vẫn nắm thuốc giải khống chế sinh tử của hắn.
Ngày ấy, khi phụ nhân ung dung nắm mệnh môn của hắn, đến cửa bảo hắn dốc sức ủng hộ Ân Diệp đăng vị, rốt cuộc cũng đã giết chết nội tâm còn mong chờ vào một chút may mắn của hắn.
Bởi vậy mấy năm trước, cho dù hắn có được công pháp cao thâm, từng chút hóa giải độc tố, nhưng cũng không dám biểu lộ nửa phần.
Hắn biết, nếu không đoạt vị, chờ đợi chính mình, chỉ có... Chết!
Nhưng lần nữa ẩn nấp, vì mưu đồ thiên hạ, hắn lại một lần nữa thấy được càng nhiều: Bốn biển suy yếu lâu ngày, cục diện chính trị tệ hại, Ân Diệp vô năng...
Tầm nhìn bỗng rộng mở, mọi chuyện chỉ mới như hôm qua, tuy đau lòng thấu xương, nhưng đặt dưới thiên hạ này, cũng dần dần giảm đi...
Vậy mà giờ phút này khi ở bên cạnh Vân Khuynh, hắn lại nhớ được tường tận hồi ức như thế.
Cho đến khi Lâu Ẩn ngẩng đầu lên, thấy mắt phượng của nàng hơi rũ, hình như có hơi nước mờ mịt --
Hắn bất chợt thở dài: "Nương nương không cần đau lòng. Thần... Sớm đã buông xuống."
"Nói bậy..."
Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, hơi quay sang một bên, không cho hắn nhìn thấy đáy mắt ngấng nước của nàng
"Ai nói ta đau lòng?!"
Lâu Ẩn hơi giương khóe môi, cười nhẹ nói.
"Là thần hiểu lầm. Thật ra thần kể với nương nương những chuyện cũ này, cũng chỉ là hy vọng... Được nương nương thương tiếc thôi."
Vân Khuynh ngẩn ra: "Chàng..."
Ngẩng đầu, lại thấy nam tử rũ mắt, chỉ yên lặng nhìn nàng, trong cặp mắt hoa đào xinh đẹp kia chỉ có một mảnh ý cười ôn hòa.
"Vậy... Chàng cứ như vậy mà bại lộ hết kế sách ra à?"
Nàng lẩm bẩm nói, nhất thời hơi khó thoát khỏi bầu không khí bi thương này.
Lâu Ẩn thở dài, ôm vòng lấy người, rốt cuộc vẫn không kìm được, hoàn toàn thẳng thắn thành khẩn.
"Nhìn thấy nương nương đau lòng như thế, thần... đương nhiên không nỡ."
Hắn nói chính là thật sự.
Vân Khuynh hơi nâng mắt lên, trông thấy vẻ mặt này, khẳng định chuyện này là thật.
Trong khoảnh khắc, cảm giác như những suy sút đã tiêu tán không dấu vết.
Nàng giương môi, tươi sáng cười, đột nhiên chuyển đề tài: "Tối nay... Cũng là sinh thần của chàng phải không?"
Lâu Ẩn khựng lại: "Không sai."
Hắn nói, bỗng nhiên nhớ tới màn múa kiếm của Vân Khuynh tối nay, chợt nhớ lại trước đó nàng không cũng có vẻ gì kinh ngạc khi biết được chân tướng.
"Tối nay chữ " thọ " kia..."
Ý cười bên môi Vân Khuynh càng sâu: "Là cho chàng."
Vì sao nàng không muốn tặng lễ cho Ân Diệp, vì sao không hề tỏ ra để ý tiệc mừng thọ thiên tử trước mặt hắn? Là do... Sợ hắn đau lòng mà thôi.
Phần tâm ý này, giờ phút này đây, Lâu Ẩn tất nhiên cũng cảm nhận được.
Hắn nhìn nữ tử cười nhạt trong lòng ngực, chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo nhiều năm, từ lúc bắt đầu gặp gỡ nàng... Chợt như tắm trong nước xuân, ấm lên từng chút một.
Trong lúc nhất thời, chỉ có thể yên lặng nhìn nàng.
Dưới tầm mắt cực nóng của hắn, hai má Vân Khuynh chợt ửng đỏ.
Giây lát sau, nàng tránh né ánh mắt hắn, lại chủ động quàng tay qua cổ Lâu Ẩn, thấp giọng nói bên tai hắn.
"Vậy chàng đoán xem, ta còn chuẩn bị thọ lễ gì cho chàng?"
- ---
Tác giả:
PS. Chương sau ngọt ngào, ngủ ngon ~
Đúng rồi có cái bug, lúc trước viết Thái Hậu ở "Thọ An cung", sau lại biến thành "Từ Ninh cung", đều đổi thành "Từ Ninh cung", thanh trừ hoãn tồn có thể thấy được.