Vân Khuynh vừa mới khép cửa lại, bật đèn lên, mới thở nhẹ một hơi.
Nàng xoay người.
Một lực đạo lại đánh úp xuống!
Vân Khuynh còn chưa phản ứng lại được, đã bị áp lên cửa.
“Anh…” Kịch bản quen thuộc làm lòng nàng sinh ra cảnh giác.
Nhưng mà, không đợi nàng nói gì, liền thấy gương mặt tuấn mị của người đàn ông, bỗng nhiên phóng to trước mặt mình.
Bùi Quân Mịch cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Vân Khuynh đã đỏ bừng, trong con mắt long lanh nước, có dấu chút ngượng ngùng không biết làm sao.
Đột nhiên, liền không hề do dự.
Hắn chỉ muốn hôn nàng.
Vì thế, hắn cũng làm như vậy.
Ngay lúc Vân Khuynh định nói tiếp, Bùi Quân Mịch bỗng nhiên kiềm lại gương mặt nàng, cúi thân, nuốt hết lời nàng muốn nói vào.
Thật sâu, hôn nàng.
Đồng thời, trong khi thân mật giao triền, hắn vươn tay, ôm lấy thân mình khẽ run của nàng.
Vân Khuynh cảm thấy hô hấp của mình đều bị người đàn ông cướp đi.
Cùng với nụ hôn chỉ mấy giây ở nhà họ Diệp, lúc này đây, rõ ràng kịch liệt hơn nhiều.
Bởi vì, hắn thế nhưng tách môi nàng ra, xâm nhập vào khoang miệng, bá đạo càn quét…
Trong khoảng cách thân mật khăng khít, Vân Khuynh hoàn toàn bị người đàn ông khống chế, căn bản không có chút lực chống trả nào.
Thân mình, cũng không thể ức chế run lên.
Cả người, nhanh chóng xụi lơ.
Nhưng, Bùi Quân Mịch lại gắt gao đè nàng trên cửa, không cho nàng cơ hội thoát ra.
Vân Khuynh nhắm mặt lại, hoàn toàn từ bỏ việc phản kháng.
Ánh đèn vàng chiếu rọi, trong biệt thự rộng lớn, một mảnh yên tĩnh.
Bóng đêm dày đặc, ánh trăng rơi vào trong sảnh, ôn nhu trải đầy mặt đất.
Đây là, nụ hôn thứ hai của bọn họ.
Rốt cuộc.
Vào thời khắc Vân Khuynh sắp không thể thở nổi nữa, người đàn ông buông lỏng nàng ra.
Vân Khuynh rũ mắt, thở hổn hển, nhất thời vẫn chưa thoát ra được từ nụ hôn quá mức kịch liệt kia.
Mà thân mình run rẩy, lại không tự giác hướng về phía ngực của tên đầu sỏ gây tội.
Bùi Quân Mịch nhướng mày, trong đôi mắt tà mị xẹt qua nét cười, cũng không khách khí ôm lấy mỹ nhân vào trong ngực.
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, thân mật dán vào nhau, thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim đối phương.
Sau một lúc lâu.
Vân Khuynh nâng mắt, đối diện với tầm mắt Bùi Quân Mịch.
Nàng cắn cắn môi, áp xuống khẩn trương trong lòng.
Rồi sau đó, nở nụ cười động lòng nhất với hắn.
“Bùi Quân Mịch, chúng ta có thể ở bên nhau sao?”
Trầm mặc.
Người đàn ông luôn bày ra tư thái phong lưu nghiền ngẫm, thần sắc cũng dần lạnh lẽo.
Rốt cuộc.
Hắn nói: “Vì cái gì?”
Vân Khuynh nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng không giấu diếm.
“Kỳ thật, chắc anh cũng sớm nhìn ra. Em tìm anh hợp tác, mục đích chân chính là gì.”
Bùi Quân Mịch buông lỏng nàng ra, không nói.
Đúng vậy, hắn sớm cảm giác được. Nhưng, lại không dám tin.
Cô gái luôn miệng nói muốn đoạt quyền, muốn hợp tác với hắn, lại lấy con át chủ bài của mình, từng cái từng cái bày ra trước mặt hắn.
Nàng nghênh ngang vào nhà hắn ở, mỗi ngày trông nhà cho hắn, tự mình làm cơm cho hắn.
Nàng vẽ tranh, viết bái thiếp cho hắn.
Thậm chí, rất nhiều lần, hắn thấy trên bàn ở phòng sách, nhiều bài thơ tình hàm súc…
Hơn nữa, nàng bày kế Diệp Âm Âm, hao hết tâm tư, là vì mình không còn hy vọng với cô ta nữa.
Tất cả, sao hắn có thể không cảm nhận được?
Nhưng.
Bùi Quân Mịch cười cười, ý vị không rõ.
“Không yêu, cũng có thể bên nhau sao?”
Vân Khuynh ngẩn ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, thấy được sự hiểu rõ trong mắt đối phương.
Hắn biết.
Kỳ thật, cả hai người đều cảm nhận được.
Lẫn nhau, họ chỉ có hảo cảm, trong đoạn thời gian ở chung, thậm chí, có thích.
Nhưng, không đủ.
Ít nhất, vẫn chưa gọi là yêu.
Trải qua nhiều lần bị phản bội như vậy, Vân Khuynh, không hiểu “yêu” là gì.
Nếu không phải hệ thống áp bách, nàng tuyệt đối sẽ không động đến thứ gọi là “tình yêu” này.
Mà Bùi Quân Mịch, nàng có thể cảm giác được, đối phương hình như cũng có khúc mắc, cũng không coi trọng cái gọi là “yêu”.
Trong cốt truyện, cái gọi là “yêu” của hắn với Diệp Âm Âm, thật ra, giống một loại cố chấp không rõ hơn.
“Em…”
Vân Khuynh hơi hé miệng, nhìn ánh mắt khó có được nghiêm túc của Bùi Quân Mịch, trong lòng, có chua xót nhàn nhạt.
“Ở bên nhau, từ đầu đã không có yêu, nhưng, chúng ta sẽ có một tổ ấm.”
Nàng không thể đưa ra tình yêu, nhưng, giờ phút này, nhìn cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia, nhịn không được nói ra lời hứa hẹn.
Bùi Quân Mịch rũ mắt, yên lặng nhìn Vân Khuynh.
Giây tiếp theo, lại ôm lấy nàng.
“Được.”
Giọng nam trầm thấp như mờ như ảo vang lên bên tai Vân Khuynh.
Bùi Quân Mịch ôm chặt cô gái trong lồng ngực, nhẹ giọng nói: “Có lẽ, chúng ta có thể học với nhau.”
Hắn chưa nói xong.
Nhưng Vân Khuynh biết, hắn muốn nói là, bọn họ có thể học với nhau, cùng nhau học cách “yêu”.
Nàng nhắm mắt lại, “Ân” một tiếng.
Ở chỗ hắn không nhìn thấy, nước mắt khẽ rơi xuống.
Nàng cảm nhận được sự nghiêm túc của hắn. Cũng nguyện ý tin tưởng hắn.
Một người đàn ông ưu tú như vậy, ôm ấp cũng thấp thỏm như vậy, lại đồng ý hứa hẹn, cùng nàng học cách “yêu”.
Nhưng là…
Bùi Quân Mịch, nếu anh không chỉ là một nhiệm vụ của em, có phải sẽ tốt hơn?
Vân Khuynh trở tay ôm chặt người đàn ông, âm thầm thề trong lòng.
Vân Khuynh, những ngày ở thế giới này, ngươi nhất định phải hết sức tốt với hắn…
*
Hôm sau.
Mọi người vừa mới rời giường, đã thấy tin tức mang tính bùng nổ.
Mấy hôm trước, vở kịch “chị em tranh chồng” của hai nhà họ Giang, Diệp lại có tiến triển mới.
Ở trên mạng, có bằng chứng chảy ra, hoàn toàn chứng thực quan hệ mờ ám giữa Diệp Âm Âm và Giang Diệc Thừa.
Đó là mấy tấm ảnh mơ hồ. Trong đó, mặt Giang Diệc Thừa và Diệp Âm Âm đầy kinh hoảng, thân thể trần truồng, hiện lên rõ nét.
Càng khiến người kinh hãi là, trong ảnh, còn có một “người đàn ông thần bí”. Hơn nữa, khuôn mặt của hắn, thế nhưng…
Không ít người tìm ra ảnh chụp của người thừa kế nhà họ Diệp — Diệp Bỉnh Hiên ở truyền thông, so sánh một chút, lại có được suy đoán đáng sợ!
Cái này, đúng là khiêu chiến điểm mấu chốt của mọi người.
Tuy nói lúc này đây, các hãng truyền thông còn chưa dám đưa tin.
Nhưng, ở trên mạng, bức ảnh bí ẩn cùng lời đồn đãi về yến tiệc của nhà họ Diệp, cũng đã truyền ồn ào huyên náo.
Nhưng, rốt cuộc ấn tượng của Diệp Bỉnh Hiên trước mặt công chúng rất tốt, mà tấm ảnh kia chân dung của người đàn ông thần bí có chút mơ hồ.
Bởi vậy, mọi người cũng không dám khẳng định chắc chắn. Rất nhiều người kiên quyết không tin, xem đây là lời bịa đặt.
Nhất thời, đủ loại suy đoán xôn xao.
Nhưng, những người trong giới thượng lưu Đế Đô, lại biết rõ chân tướng.
Đó là sự thật.
Chuyện này, thật sự làm các hào môn lớn đều kinh hãi.
Nếu nói đến chuyện thiên kim nhà họ Diệp và Thái tử nhà họ Giang thôi, bọn họ còn có thể đùa rằng thanh niên phong lưu.
Nhưng, giờ nhà họ Diệp truyền ra chuyện cười loạn luân, bọn họ cũng đứng ngồi không yên.
Lập tức, có không ít gia tộc, âm thầm tuyên bố, không lui tới cùng nhà họ Diệp nữa, ngay cả nhà họ Giang cũng phải giữ khoảng cách.
Chạm đến điểm mấu chốt, hào môn, cũng phải giữ mặt mũi.
Mà thanh danh ba người Diệp Bỉnh Hiên, Diệp Âm Âm và Giang Diệc Thừa, trong giới thượng lưu, đã thối không thể ngửi được.
Xem ra, danh dự của hai nhà họ Giang, Diệp lần này bị hao tổn, chỉ sợ không thể lấy lại được.
Dưới áp lực dư luận, hai anh em Diệp Âm Âm và Diệp Bỉnh Hiên, căn bản không dám ra cửa, chỉ có thể trốn ở trong nhà.
Bởi vậy, hôm nay, trong phòng cao tầng của tập đoàn họ Diệp, chỉ có Diệp Cẩn Huy phẫn nộ gầm gừ.
“Bộ quan hệ xã hội mấy người làm ăn kiểu gì thế? Lời đồn đãi bên ngoài đã truyền thành như thế, tại sao còn chưa áp xuống!”