Khi nghe được hai chữ "Độc thân" kia, trái tim đã vắng lặng từ lâu bỗng dưng lại sinh ra tức giận khó hiểu.
"Ai nói?"
Giây tiếp theo, nàng mở miệng, ngữ khí lạnh như băng: "Ai nói tôi độc thân?"
"A?"
Triển Dương thoáng chốc dại ra.
Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính Vân Khuynh cũng đột nhiên ngẩn ra --
Bởi vì, khẳng định quá chắc chắn. Giống như nàng thật sự có một người mình yêu sâu đậm...
Nhất thời không khí trở nên im ắng.
Một lát sau, vẫn là Triển Dương đánh vỡ yên tĩnh.
Hắn miễn cưỡng cười cười, vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn: "Người đàn ông may mắn đó là ai vậy?"
Vân Khuynh chỉ im lặng không nói.
Không có được câu trả lời, Triển Dương chua xót nhìn sườn mặt tuyệt mỹ của nàng, trong lòng bỗng dưng khẽ động.
Lại nhớ đến một đêm của nhiều năm trước kia --
Nàng vẫn kinh diễm toàn trường, người đàn ông bên cạnh cũng vô cùng xuất sắc, hai người xứng đôi đến nỗi làm hắn không thể dâng lên một chút ghen ghét nào.
"Chẳng lẽ là... Kỳ Tế?"
Dưới sự xúc động, Triển Dương buột miệng thốt ra.
Nháy mắt khi nghe được hai chữ kia, Vân Khuynh hoàn toàn ngơ ngẩn.
Nhưng mà... trong quỷ vật, chỉ có quỷ linh trở lên mới có thể hóa hình thành người; trong con người, chỉ có thuần âm thể mới có thể thấy được quỷ giới.
Nhưng sau khi thiên phạt kết thúc, bởi vì nàng tiêu hao toàn bộ linh lực nên đã hoàn toàn hư hại "Thuần âm thể", còn hắn, còn có khả năng duy trì cấp bậc quỷ linh hay sao?
"Kỳ Tế..."
Vân Khuynh ôm một chút hy vọng xa vời, nhắm mắt lại, nhẹ gọi một tiếng.
Trong chớp mắt, tại thế giới quỷ hồn hóa ra một sợi âm sát, vươn tay về phía nàng --
Nhưng lại xuyên qua.
Giống như hai đường thẳng song song không có cách nào giao hòa, mặc dù rõ ràng chúng vẫn nằm trên cùng một mặt phẳng.
Rõ ràng là khoảng cách vô cùng gần, nhưng cũng... rất xa.
Vì thế, lúc Vân Khuynh nâng mắt lên.
Thế giới của nàng, vẫn không có bóng dáng của Kỳ Tế.
Nhưng cô gái lại cong khóe môi.
"Anh ở đây, đúng không?"
Nàng nói, giây tiếp theo, lại không thể chịu đựng nổi, từng chút một nửa quỳ trên mặt đất.
Vân Khuynh tin tưởng, người yêu vẫn ở ngay bên cạnh mình.
Chỉ là, một đời này, hắn và nàng -- không có cách nào nhìn thấy nhau, cũng không có cách nào chạm vào nhau nữa rồi.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
*
Một năm này.
Nón áp út của Vân Khuynh đeo nhẫn cưới, bên ngoài truyền ra tin tức gia chủ Thẩm gia đã có đối tượng.
Lại 5 năm trôi qua.
Dung mạo nàng càng thêm thành thục, đưa thương nghiệp Thẩm thị lên đỉnh cao, lấy thân phận đã kết hôn, hoàn toàn đẩy lùi những kẻ ái mộ.
Chỉ là, từ trước đến nay không ai nhìn thấy người đàn ông trong nhà vị kia.
Năm 2027, ngày 13 tháng 7.
Là sinh nhật của Vân Khuynh ở kiếp này, trước sinh nhật, nàng đã chuẩn bị tốt hậu sự cho mình.
Khi ngày này đến.
Vân Khuynh từ chối xã giao, một mình đi tới Thánh Nặc.
Mặt trời chiều ngã về tây.
Nàng bước lên đài thiên văn cao cao --
Kiến trúc này được xây dựng tại nơi rừng cây hoang phế đó.
...
Mặt trời lặn nóng cháy.
Nữ tử nhìn chân trời xa xôi, bỗng dưng nở nụ cười.
Nàng lẩm bẩm, dường như đang cùng ai nói chuyện.
Chỉ là, bên cạnh nàng, rõ ràng không có một bóng người.
Vân Khuynh một chút cũng không thèm để ý.
Mặc dù không thấy.
Nhưng cảm giác có người bầu bạn bên cạnh vẫn luôn quanh quẩn trong lòng nàng.
Nhiều năm qua, nàng đã sớm hình thành thói quen giao lưu cùng "Không khí" như vậy.
Bởi vì, Vân Khuynh tin tưởng --
Người yêu của nàng, nhất định vẫn ở bên cạnh, yên lặng làm bạn với mình.
Hoàng hôn thật đẹp.
Một giây trước khi ánh chiều tà tan hết, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên người nàng, ấm áp mà lưu luyến.