Cho đến khi hồn thể sắp hoàn toàn biến mất trong nháy mắt kia ——
Mạc Vũ Nhu nhìn thiếu nữ thiên sư và quỷ linh yêu dã đang ôm nhau, rốt cuộc mới trịnh trọng mở miệng.
“Tôi nguyện lấy linh hồn này phù hộ, chúc hai người kiếp này có thể nắm tay lâu dài, bên nhau đến già.”
Theo câu chúc phúc này, hồn thể chợt lóe, kim quang sáng chói từ trên người cô ấy bay ra, hoàn toàn tiến vào trong cơ thể Vân Khuynh và Kỳ Tế.
Lấy hồn cầu nguyện, nói cách khác chính là lấy đi khí vận của người cầu.
Nhưng Mạc Vũ Nhu lại không chút do dự làm vậy.
Tất cả xảy ra quá đột ngột.
Vân Khuynh nháy mắt ngẩng ra, khi phản ứng lại chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Ngay cả Kỳ Tế thường ngày mặt mày lạnh lẽo dường như cũng dịu đi một chút.
…
Bên kia, hồn thể của Mạc Vũ Nhu rốt cuộc cũng bay lên.
Cô ấy nhìn về phía đôi bích nhân kia, trong mắt tràn đầy chúc phúc và ước ao.
Ngày đó khi bị Hiên Viên Vũ phản bội, Mạc Vũ Nhu bị giam cầm trong tử vong lạnh như băng, đối với tình cảm cũng hoàn toàn lạnh tâm.
Nhưng khi nhìn thấy hai ân nhân ban cho cô ấy cuộc sống mới kia mới đi ra từ trong ngõ cụt.
Kiếp sau, hy vọng mình cũng có thể có được một chút chân tình.
Mạc Vũ Nhu nở nụ cười: “Học muội.”
Cô ấy gọi Vân Khuynh, lần này, tựa như một học tỷ dịu dàng nói ra mong ước của mình với học muội thân yêu.
“Hai người… Nhất định phải cố gắng hạnh phúc nhé.”
Trong nháy mắt vừa dứt lời, hồn thể chợt lóe, hòa vào ánh chiều tà cuối cùng cùa mặt trời, hoàn toàn biến mất.
Trong phòng học.
Vân Khuynh nhìn chân trời, cong khóe môi.
Giây lát sau, nàng hơi chuyển mắt, nhìn về phía quỷ linh đang ôm lấy mình.
Giữa hai người dường như không có khoảng cách, thoáng nhìn sườn mặt của người đàn ông yêu mị này.
Hơi thở ấm áp thuộc về “Người” phất qua, Kỳ Tế ôm chặt lấy thiếu nữ trong lòng ngực, ánh mắt chuyển qua.
Tầm mắt chạm vào nhau.
Một loại cảm xúc quỷ dị mà phức tạp dâng lên giữa hai người.
Có một số việc, tuy rằng trong lòng hiểu rõ nhưng vẫn không nói ra.
Nhưng vào lúc Mạc Vũ Nhu chúc phúc kia, rốt cuộc vẫn phải bại lộ ——
Người và quỷ…
Nếu chỉ trong khoảng thời gian ngắn, vấn đề không lớn. Nhưng thời gian dài, tất nhiên quỷ sẽ không áp chế được bản năng cắn nuốt sinh khí, hoàn toàn mất đi thần trí.
Bởi vì —— đối với Thiên Đạo của thế giới này, người quỷ yêu nhau là âm dương tương nghịch, pháp tắc không thể dung.
Trên thực tế, Vân Khuynh sớm đã điều tra qua: Trường hợp tương tự như thế này trước đây cũng không phải không có.
Lại không có bất kỳ một đôi nào có thể bên nhau suốt đời.
Cuối cùng, đều là bi kịch bị giết chết hoặc tự vẫn.
Như vậy, cho dù nàng đã bước vào đạo môn, cho dù Kỳ Tế đã đạt tới cấp bậc quỷ linh… thì sao chứ?
Thế giới cấp B, cho dù có lợi hại thế nào cũng không thể so với trời.
Vân Khuynh gọi người yêu, tựa như vui đùa muốn xác nhận với hắn: “Anh nghĩ...lời chúc phúc của học tỷ… Có thể thực hiện được không?”
Ánh mắt Kỳ Tế ảm đạm.
Trong chớp mắt, hắn nhìn thiếu nữ xinh đẹp trong lòng ngực, hơi thất thần trong chốc lát.
Rốt cuộc… Vẫn không trả lời.
Chỉ càng thêm dùng sức ôm chặt lấy nàng.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Khu dạy học Thánh Nặc yên ắng, trong phòng học trung càng thêm tối tăm.
Ai cũng không lên tiếng.
Cho dù ôm nhau, ấm áp thuộc về con người vẫn không thể nào truyền đến hồn thể ——
Giống như trở lại lần đầu tiên gặp hắn đêm đó ở kiếp này, nàng bắt được hắn, chạm được chỉ là lạnh lẽo thấu xương.
Cuối cùng sau khi bóng tối đã rút đi, chỉ còn lại một người, bừng tỉnh như giấc mộng.
*
Đồng An Khả mất tích.
Phát hiện ra việc này đầu tiên đương nhiên là Đồng gia.
Nhưng trên thực tế, lúc cô ta tan học lại chậm chạp không về, căn bản không có ai phát hiện ra sự khác thường ——
Chủ mẫu Đồng gia luôn chướng mắt với đứa con riêng này, cũng không thèm quan tâm; gia chủ Đồng gia vốn có vài phần yêu quý Đồng An Khả, nhưng khi cô ta bị cuốn vào chuyện động trời của Hiên Viên gia kia, tâm ông ta cũng nguội lạnh.
Cho nên đến ngày kế tiếp, vẫn là một vị hầu gái trong nhà buộc miệng nói ra, hai người mới nhớ tới Đồng An Khả.
Liên lạc với Thánh Nặc, xác nhận cô ta đã mất tích, ngay từ đầu cũng coi như xuất lực mà tìm mấy vòng.
Lại không ngờ, trong lúc điều tra lại phát hiện có khả năng liên quan đến thần quái.
Đồng gia lập tức đình chỉ động tác, thuận lý thành chương ném vị “Thiên kim” mới vào nhà mấy tháng này qua một bên.
Còn Thánh Nặc sau khi hiệu trưởng là Hiên Viên Bác xuống đài đã được một người thần bí tiếp nhận, hiện giờ đang vô cùng bận rộn, càng không có tâm tư quản chuyện của Đồng An Khả.
Vì thế, rất nhanh, Đồng An Khả đã bị hai bên liên thủ đè ép xuống, căn bản không xuất hiện bất cứ ảnh hưởng nào ở Đế Đô.
Chỉ có học sinh Thánh Nặc khi nói chuyện phiếm sẽ thần bí nhắc tới cái tên này ——
“Mình cảm thấy, việc Đồng An Khả mất tích, có liên quan đến Hiên Viên… Vị thiếu gia kia…”
“Cậu đừng dọa mình! Không phải người kia đã chết trong tù giam rồi sao…”
“Đúng đó, cậu thật sự tin có thần quái gì đó à?”
“Hắc, mình thực sự có tin tức xác thực mà. Người kia chết bất đắc kỳ tử một cách kỳ lạ, chết rất khủng khiếp. Tư liệu hồ sơ đều đã bị niêm phong. Còn Đồng An Khả, kỳ thật ngày đó căn bản chưa rời khỏi Thánh Nặc, trong trường đầy camera như vậy lại không quay được một chút dấu vết nào, cậu còn nói không phải quỷ…”
“A a a!”
Nam sinh tự phong là “Người biết chuyện” kia thần thần bí bí nói, mấy nữ sinh nhát gan đều la lên.
“Được rồi, cậu không được nói nữa!” Thậm chí còn có người ngang ngược ngắt lời.
“Hừ.” Thấy là cọp mẹ nổi tiếng trong lớp, nam sinh hơi ngượng ngùng im miệng, mất mặt xoay người đi mất.
Phía sau, vài vị nữ sinh lại tụ tập hàn huyên.
“Thần quái hay gì thì không nói.”
Một nữ sinh lấy đẩy mắt kính, mở miệng trước.
“Không nghĩ tới năm đó Thánh Nặc vương tử lại bại hoại như vậy. Đúng rồi, tại sao năm đó chúng ta lại mắt mù coi anh ta như nam thần mà cung phụng chứ?”
“Bởi vì, anh ta đúng là, rất đẹp trai…?” Một người khác phun ra nuốt vào chần chờ nói, lập tức đã bị phản bác.
“Hừ.” “Không, là cặn bã không tiêu thụ nổi mới đúng.”
Trong tiếng những tiếng chế nhạo, đột nhiên có người nói: “Phải đó, Kỳ Tế mới là nam thần chân chính!”
Nghe vậy, khác mấy người đồng loạt thở dài: “Haizz.”
“Đáng tiếc, anh ấy chuyển trường mất rồi.”
“Còn nữa, anh ấy và Thẩm nữ thần không phải là một đôi à, sao lại…”
Lời này vừa nói ra, mấy người đều im lặng.
“Chắc hai người vẫn liên lạc với nhau…”
Nói xong, ánh mắt các cô đều không tự giác chuyển hướng về phía bên cửa sổ ——
Nơi đó.
Một thiếu nữ xinh đẹp ngồi im lặng trên vị trí, tay nâng má, ánh mắt ảm đạm trông về phía bóng dáng xa xa, đẹp đến mức xuất trần mà… Tịch mịch.
Lá cây ngả vàng xoay vòng, nhao nhao rơi xuống.
Thời khắc gió lạnh phất quá trên người, Vân Khuynh hoảng hốt trong chớp mắt.
Thì ra, đã là mùa đông rồi.
Nhưng "Quỷ" đã gặp gỡ vào đầu hạ kia giờ đã…
^-^-^-^-^-^-^-^-^
Xì poi chương sau:
Quỷ linh tuấn mỹ lạnh lùng đứng lặng, vẻ mặt không rõ.
Nhưng nháy mắt khi Vân Khuynh ức chế không nổi khóc lên kia, hắn dường như có cảm giác dời tầm mắt qua.
“Khóc cái gì?”
Kỳ Tế yên lặng nhìn nàng, ánh mắt chợt lóe.
Hắn cong huyết môi, âm thanh lạnh lùng nói.
“Đừng nháo… Chờ anh.” Bốn chữ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng đã nói ra, lại là lời hứa vô cùng gian nan.