Trong sân nhảy, hai người cùng nhau nhảy điệu waltz, có thể nói đã làm kinh diễm toàn trường.
Khắp nơi không ngừng truyền đến tán thưởng nho nhỏ.
Nhưng Vân Khuynh đứng giữa sự chú ý lại dường như không hề để tâm.
Khóe môi nàng giương cao, mang ý cười theo tươi, cất bước theo động tác của Kỳ Tế.
Người đàn ông tuấn mỹ hơi cúi đầu, cặp mắt u tối kia chỉ khóa chặt một mình thiếu nữ trước mắt.
Tay nàng đặt trên vai hắn, hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng.
Trượt, xoay tròn, tách ra, ôm nhau…
Tựa như hai màu đỏ đen trên bức tranh dần dần giao hòa, đẹp vô cùng.
Dần dần vũ khúc đã bước vào cao trào.
Chớp mắt khi âm điệu biến ảo kia, hắn đột nhiên dùng thêm lực, lần nữa ôm nàng vào lòng.
Vân Khuynh khẽ nâng mắt lên.
Một khắc kia, trong ánh mắt trong suốt kia phản chiếu ra ánh đèn màu thủy tinh.
Khi đối diện với cặp mắt của Kỳ Tế lại giống như chìm trong ánh sao sáng ngời, rung động lòng người.
Giây tiếp theo.
Nàng chủ động ôm lấy cổ hắn, nhón chân, cười khẽ ám chỉ nói.
“Sắp kết thúc rồi, muốn lưu lại kỷ niệm không?”
Ánh mắt Kỳ Tế ánh càng tối hơn.
Giây lát sau, bàn chân khẽ bước, theo tiết tấu của khúc nhạc lại lần nữa nắm tay Vân Khuynh xoay tròn.
Rất nhanh, toàn trường đều bất giác hô nhỏ lên ——
Hầu như mọi người vây xem đều nhìn chằm chằm đôi bích nhân kia.
Đoạn nhạc cuối cùng, hai người sử dụng một động tác yêu cầu kỹ thuật cao, tựa như huyễn kỹ.
Cuối cùng, sau một động tác trượt, hắn lại lần nữa kéo nàng vào lòng.
Lần này, không hề do dự.
Nháy mắt khi ôm lấy nàng, Kỳ Tế cúi đầu, cắn mạnh lên môi nàng…
Tiếng kinh hô hỗn loạn chợt vang lên, nhưng hai người lại không thèm để ý.
Ánh đèn lộng lẫy.
Trong lúc thân mật môi lưỡi tương giao, tựa như có pháo hoa sáng ngời thắp lên trong lòng, hoa mắt mà say mê.
Không liên quan đến người khác.
“A a a!!”
“Xứng đôi quá đi, thật lãng mạn…”
“Vừa mở màn vũ hội đã phát thức ăn cho chó, mình không muốn đâu!”
…
Khắp nơi đều trán ra tiếng nghị luận hâm mộ lẫn ghen tị.
Nhưng ở một chỗ nào đó, một đôi nam nữ đã sớm lôi kéo xong, sắc mặt đều đen như đáy nồi ——
Bộ váy tiên khí kia của Đồng An Khả đã bị xé rách hơn phân nửa, cô ta chỉ có thể miễn cưỡng cột lại, tạm ăn mặc chẳng ra cái gì.
Theo lý thuyết, vũ hội chỉ mới bắt đầu, nên chạy nhanh đi đổi một bộ khác mới phải.
Nhưng mà nhìn hai người vừa nhảy mở màn kia, Đồng An Khả lại không có cách nào đi khỏi.
Vì thế, cứ như vậy mà đứng hình tại chỗ, xem hết toàn bộ quá trình.
Cho đến lúc này, khí thấy đôi bích nhân ôm hôn nhau, cô ta chỉ cảm thấy đôi mắt đau đớn.
Rõ ràng đã thay đổi mệnh rồi mà, tại sao…
Đồng An Khả gắt gao cắn môi, không thể nhìn được nữa, nhấc làn váy đã bị rách lên, xoay người rời đi.
Tiếng bước chân lộc cộc vang lên, Hiên Viên Vũ bên cạnh cô ta nhất thời bừng tỉnh lại.
Sự tức giận của hắn ta, so với Đồng An Khả còn sâu hơn!
Ngẫm lại lúc trước, hắn ta còn trào phúng tiểu tử kia muốn từ bỏ nhảy mở màn, vậy mà hiện giờ…
Đều tại đôi cẩu nam nữ kia!
Hiên Viên Vũ cắn răng, toàn bộ gân xanh trên trán đều nổi lên.
Một khắc đó, thậm chí hắn ta còn muốn xông lên kéo hai người kia ra.
Nhưng nghĩ đến đêm nay đã ném đi không ít mặt mũi mới cố gắng nhịn xuống.
Rốt cuộc tiết mục nhảy mở màn cũng kết thúc.
Khi âm nhạc lại lần nữa vang lên, lần này, tất cả mọi người đều sẽ lục tục khiêu vũ.
Có người sớm đã có bạn nhảy, cũng có người đến nơi mới lựa chọn.
Cho nên lúc này, nam nữ xuất sắc đặc biệt được hoan nghênh.
Nhưng tối nay ——
Ánh mắt của mọi người hầu như đều dán lên người Vân Khuynh và Kỳ Tế.
Nhưng mà.
Khi nhìn thấy cảnh hai người đang nắm chặt tay nhau, cùng với ánh mắt lạnh lẽo của nhà trai làm người khác run sợ kia…
Mọi người lại yên lặng lùi về.
Khụ.
Vẫn là đi tìm nam thần / nữ thần khác đi.
Vì thế, mấy nam sinh và nữ sinh vừa nhảy mở màn còn lại nhất thời liền trở thành đối tượng mới được vây quanh.
Đến nỗi người “Ngoài ý muốn” không nhảy mở màn là Hiên Viên Vũ…
Trong mấy vũ hội trước đây, vị “Vương tử” Thánh nặc này luôn luôn là nam sinh được hoan nghênh nhất.
Nhưng lần này, xét thấy “Biểu hiện xuất sắc” của hắn ta lúc trước, không ít nữ sinh đều chần chừ.
Đương nhiên, vẫn có không ít đối tượng chủ động mời hắn ta, nhưng bất luận là số lượng hay chất lượng đều căn bản không thể so với quá khứ.
“Cút!”
Hiên Viên Vũ giận dữ gầm lên.
Lại thêm một lần, hắn ta tàn nhẫn ném ra một nữ sinh dung mạo thường thường: “Loại mặt hàng này mà cũng muốn mời tôi?”
Sau khi đuổi người đi, Hiên Viên Vũ đến trước bàn dài, cầm ly rượu lên, quét mắt nhìn toàn cảnh ——
Hắn ta nhìn thấy những nam sinh ngày thường còn không bằng chính mình đang được hoan nghênh kia, lại nhìn đến kia đôi tiện nhân đang nói chuyện phiếm ở một bên…
“Phanh ——”
Hiên Viên Vũ cắn răng, đặt ly rượu thật mạnh lên bàn, càng thêm thống hận.
Dựa vào cái gì, đáng lẽ người phong quang vô hạn phải là hắn ta, nhưng giờ chỉ có thể hấp dẫn một đống dưa vẹo táo nứt…
“Vũ thiếu.”
Đột nhiên, một giọng nữ mềm mại uyển chuyển vang lên.
Hiên Viên Vũ tức giận ngẩng đầu, nghĩ rằng sẽ lại nhìn thấy một nữ sinh xấu xí lại không khỏi sửng sốt.
Nữ sinh trước mắt mặc một bộ váy lễ phục màu đỏ rực, khuôn mặt xinh đẹp.
Tuy rằng hơi kém Thẩm Vân Khuynh tuyệt sắc, nhưng cũng cực kỳ mỹ lệ.
Hơn nữa, cũng phù hợp với thẩm mỹ của hắn ta, thậm chí còn có hơi quen mắt…?
“Chuyện gì?”
Hiên Viên Vũ lập tức thay đổi thái độ.
Hắn tự nhiên mà đặt tay lên bả vai đối phương, khóe miệng khẽ nhếch, không chút bủn xỉn phát huy công lực của “Vương tử phong lưu”.
Nhưng khi chạm vào làn da của nữ sinh, Hiên Viên Vũ lại nhíu mày.
“Em…” Hắn ta kéo tay đối phương, liếc mắt đưa tình.
“Sao tay em lại lạnh như vậy, thân thể không khỏe sao?”
Nữ sinh kia cười cười, cũng chủ động cầm lại tay hắn ta: “Cảm ơn Vũ thiếu quan tâm.”
Hiên Viên Vũ càng cảm thấy hưởng thụ, thấy cô cười, cảm thấy trong lòng hơi ngứa, cũng thấy có hơi kỳ quái.
Nữ sinh này cũng coi như xuất sắc, sao lúc hắn ta nhìn quanh toàn trường lại không phát hiện có một nhân vật như vậy?
“Chúng ta khiêu vũ đi.”
Khóe miệng Hiên Viên Vũ khẽ nhếch, vừa định kéo cô đi.
Lại bị giữ chặt lại: “Không… em cảm thấy có hơi không thoải mái.”
Thanh âm của nữ sinh thanh khẽ run một cách kỳ lạ.
Hiên Viên Vũ nương theo ánh đèn, nhìn thấy làn da của cô trắng bệch không chút huyết sắc.
Hắn ta cả kinh, cúi người, cố gắng săn sóc nói: “Được rồi. Vậy chúng ta…”
“Qua bên góc kia nhé, được không?”
Nữ sinh thấp giọng nói, cúi thấp đầu, chỉ hướng một chỗ trên bàn dài:
“Em muốn ăn điểm tâm ở chỗ đó.”
Ngay lập tức, Hiên Viên Vũ chỉ cảm thấy tình cảm của một đại nam nhân dâng lên, lôi kéo cô đi qua.
Bên kia.
Vân Khuynh đang dựa vào ngực Kỳ Tế lẳng lặng nhìn một màn này.
Giây lát sau, nàng quay đầu lại, đối diện với cặp mắt âm quỷ kia.
Khóe miệng giương lên một độ cong kỳ dị: “Chuẩn bị xong chưa?”
Người đàn ông yêu mị bình tĩnh nhìn lại nàng, môi mỏng hơi hé mở. Trong đôi mắt u tối lập lòe ẩn hiện một tia huyết sắc.
“Ừ.”
…Trở lại phía Hiên Viên Vũ bên kia.
Không hiểu vì sao lúc hắn ta lôi kéo nữ sinh, càng đi lại càng cảm thấy lạnh một cách kỳ lạ.
Hiên Viên Vũ nhíu mày.
Lễ đường mở điều hòa sao? Sao nhiệt độ nơi này lại thấp như vậy?
Đột nhiên.
Người đang nắm tay bất động.
“Sao vậy…” Hiên Viên Vũ nhíu mày.
Hắn ta vừa định quay đầu lại đã nghe thấy nữ sinh phía sau thấp giọng gọi.
“Hiên Viên Vũ.”
Không mềm mại uyển chuyển như lúc trước, ngược lại lạnh lẽo đến nỗi… khiến người ta sởn tóc gáy.
________
PS. Hôm nay hơi đuối, ngày mai nhất định sẽ sống lại..