Xác định Hứa Quảng Hào đã tắt thở, trong lòng Lý quản ngục thầm mắng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Từ sau khi "Hán gian đại soái" bị đưa vào đây, bọn ngục tốt đều cực kỳ khinh thường.
Nhưng lại không thể động thủ, bởi vậy, liền trực tiếp ném người vào nhà tù sâu nhất.
Lại không nghĩ rằng, vậy mà đối phương sẽ tự sát!
Nếu nguyên soái biết, bị trách tội sẽ là hắn...
Mẹ nó, đã chết còn gây họa cho người khác!
Lý quản ngục lại phỉ nhổ, phân phó thủ hạ nâng thi thể lên, đang muốn đi ra ngoài thông báo --
Một giọng nữ nũng nịu liền vang lên trước: "Vị đại ca này ~"
Đúng là Hứa Song Song.
Cô cố sức lau chùi dơ bẩn trên mặt, lộ ra khuôn mặt còn có thể nhìn ra được vài phần lệ sắc.
"Các người... Muốn đưa ba tôi đi đâu?"
Hứa Song Song sợ hãi nói, thừa cơ ghé sát vào bên cạnh Lý quản ngục. "Đưa tôi đi theo được không, tôi muốn nhìn ông ấy nhiều thêm vài lần..."
Cô thấp giọng khóc thút thít, bày ra bộ dáng vô cùng bi thảm, trong lòng lại muốn nhân cơ hội này đi ra ngoài...
Nói xong, Hứa Song Song còn cố ý kéo cổ áo trước ngực, toàn bộ thân mình hầu như đều dán lên.
Mặc dù hiện tại cô đang mang thai, lại có chút không hiểu những việc đời hạ đẳng này, nhưng lực hấp dẫn chắc là vẫn...
"Cút xa một chút!"
Nhưng mà không đợi Hứa Song Song phản ứng lại, Lý quản ngục liền hung hăng đẩy cô ra.
"A --"
Hứa Song Song kêu thảm thiết một tiếng, ngã trên mặt đất, thống khổ ôm chặt bụng.
Nhưng Lý quản ngục đối với vị "Thiên kim Hán gian" từng có quan hệ với quân Nhật này lại không có nửa phần thương hại.
"Đã lớn bụng, còn muốn chơi mỹ nhân kế cái gì?" Hắn không chút khách khí trào phúng nói.
"Quả nhiên là mặt hàng từng hầu hạ tên quỷ kia, đáng tiếc, Lý ca của mày và tên quỷ kia không có cùng khẩu vị!"
Nói xong, Lý quản ngục vội vàng muốn đi, vừa định rời khỏi đã bị gọi lại: "Đại ca."
Hắn không kiên nhẫn theo tiếng kêu nhìn lại, thấy trong phòng giam phía đối diện, gã đàn ông nhân tình giả giả thật thật của tiện nhân kia mở miệng, càng thêm tức giận.
"Mày lại muốn cái gì?"
Bị đối đãi lạnh nhạt như vậy, Cốc Bách Phong đột nhiên nắm chặt quyền, trên mặt một chút không hiện ra, vẫn ôn tồn như cũ.
"Đại ca, dù sao thì cô ấy còn đang mang thai, có thể đưa người sang phòng của tôi để tôi chăm sóc được không?"
Nghe vậy, Lý quản ngục kinh dị nhìn hắn, hình như có chút nghi ngờ.
Cốc Bách Phong hơi cúi đầu, vội vàng giải thích: "Trong bụng cô ấy, là con của..."
Thì ra là thế!
Lúc này, Lý quản ngục đã tự giác hiểu rõ.
Hắn tính toán một lát, cảm thấy chắc là không có gì vấn đề lớn, sai thủ hạ nhấc Hứa Song Song lên, trực tiếp ném qua bên phòng Cốc Bách Phong.
"Coi chừng cho kỹ đấy!" Đi vài bước, Lý quản ngục còn cảnh cáo nói: "Đừng để cô ta gây chuyện!"
"Dạ." Cốc Bách Phong vâng vâng dạ dạ mà đáp.
Nhưng mà.
Chờ đám ngục tốt đi xa, hắn đột nhiên đẩy ngã người đang ôm bụng kêu thảm ra, biểu tình trên mặt khiến người ta không rét mà run!
"Bách, Bách Phong..." Hứa Song Song cả kinh, co rúm cuộn người lại.
Tuy không rõ ý đồ của đối phương nhưng dự cảm vô cùng bất tường lại dâng lên, cô cắn chặt răng, đang muốn đứng dậy trước--
Chợt thấy khuôn mặt vặn vẹo của Cốc Bách Phong đang nhếch miệng cười.
Giây tiếp theo.
Hung hăng đạp xuống một cái!
"A..."
Hứa Song Song mở miệng kêu ra tiếng, lại bị hắn lấy chặn miệng, chỉ có thể "Ô ô" giãy giụa.
Hốc mắt Cốc Bách Phong phiếm hồng, bóp chặt cổ cô, động tác càng thêm kịch liệt.
Không!
Nháy mắt suýt nữa hít thở không thông kia, đồng tử Hứa Song Song trợn to, không biết từ đâu sinh ra một cỗ sức lực, một tay đẩy hắn ra.
"...Anh, anh điên rồi à?"
Giọng nói cô nghẹn ngào, khó có thể tin nói: "Tôi còn mang thai con của anh..."
Hắn giận dữ mắng, lại nghĩ tới một màn lao đầu vào câu dẫn của Hứa Song Song vừa rồi.
"Mày cái đồ đê tiện lả lơi ong bướm! Huỷ hoại cả cuộc đời của tao..."
Cốc Bách Phong thống khổ chỉ trích, điên cuồng nắm tóc, lại tiếp tục phát tiết.
Thật sâu trong nhà tù, tạm che giấu đi âm u đầy đất...
*
"Ba người, đều..."
"...Vâng. Hứa Quảng Hào là đụng vào tường tự sát. Còn hai người kia, có vẻ như là người nữ bị người nam bóp cổ chết, sau đó lại ngã đập đầu xuống đất, cũng..."
Trong thư phòng, tiếng hội báo thấp thỏm vang lên.
Lục Quảng Bác vốn đang vui vẻ nghị sự cùng con trai con dâu nghe tin tức như thế, không khỏi đau đầu.
"Mặt khác hai người các con không cần phải xen vào, Hứa Quảng Hào... Vẫn là phát thông cáo trên cả nước đi."
Ông nói xong, đột nhiên đứng lên, nói với hai người còn lại trong phòng.
"Ba đi trước để xử lý. Người trẻ tuổi các con, cứ từ từ trò chuyện."
"Dạ." Lục Thiếu Ngự lạnh nhạt đáp.
Vân Khuynh cũng gật gật đầu, trong lòng lại có chút cảm thán --
Nàng cũng không nghĩ tới.
Còn chưa chờ toà án phán quyết, đám người "Khí vận chi tử" lại chết trước một bước.
Đến giờ phút này, nhiệm vụ báo thù ở thế giới này cũng coi như kết thúc viên mãn.
Như vậy, về sau...
Vân Khuynh nghĩ, hơi rũ mắt.
Giây tiếp theo.
Nàng nhận thấy một cỗ lực đạo đánh úp lại, trong giây lát, đã rơi vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc.
Trong lòng Vân Khuynh khẽ động, đột nhiên nâng mắt, đối diện với cặp mắt đào hoa thâm thúy kia.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt nàng nhẹ quét qua hình dáng sườn mặt hoàn mỹ của người đàn ông, cong khóe môi: "Làm sao vậy?"
Tầm mắt hắn khóa chặt trụ người trong lòng ngực, hờ hững nói.
"Khi nào thì... chúng ta thành hôn?"
Vân Khuynh hơi khựng lại, suýt nữa phản ứng không kịp, theo bản năng trả lời: "Sớm như vậy?"
Dứt lời, đột nhiên cảm thấy quanh thân lạnh lẽo.
Ách.
Hàng mi dài của nàng run lên, chột dạ rũ xuống mắt, dư quang trộm liếc hắn một cái.
Lại thấy môi mỏng của người đàn ông hơi cong lên, cười như không cười mà nhìn nàng.
"Quý đương gia không phải đã tiếp nhận tôi rồi sao, muốn quỵt nợ?"
Ngữ khí của Lục Thiếu Ngự lạnh nhạt nói.
Đồng thời, cánh tay dài của hắn khẽ dùng lực, càng ôm nàng thêm chặt chẽ.
"Được rồi."
Vân Khuynh suýt nữa bị ôm đến thở không nổi.
Nhưng nàng cũng không có giãy giụa, chỉ nâng mắt, khẽ nhấc chân ghé sát người vào hắn.