Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Khuynh không khỏi lạnh xuống.
Mà Hứa Song Song thấy nàng im lặng không nói, tự giác bắt được chân tướng, không khỏi kêu lên.
“Cô đang lừa tôi chứ gì? Quý Vân Khuynh, cô còn không mau đi cứu…”
“Hứa tiểu thư.” Vân Khuynh cúi đầu, cuối cùng nhịn không được mở miệng đánh gãy kêu gào của cô ta.
“Cô cho rằng… kế hoạch mà Cốc tiên sinh đề ra, thật sự hoàn mỹ vô khuyết như vậy?”
Còn cố ý chọn quán cà phê có vị trí hẻo lánh, bốn phía ngay cả người đi đường cũng không có, quả thật nơi nơi đều là lỗ hổng…
Vân Khuynh cười nhạt, không ngoài dự đoán nhìn thấy được sắc mặt Hứa Song Song đột nhiên dại ra.
Giây tiếp theo.
Lại nghe đối phương thất thanh nói: “Cô, cô nói bậy bạ cái gì?”
Cùng thời khắc đó.
Cốc Bách Phong đang bất an động đậy một bên, trong lòng cũng hoảng loạn.
Hai người đều khó có thể tin. Việc này mưu đồ bí mật như vậy, người phụ nữ này sao có thể biết?!
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Vân Khuynh lại không lưu tình chút nào đánh vỡ ảo tưởng của bọn họ.
“Bắt đầu từ cuối tháng sáu, Cốc tiên sinh bí mật vào ở nhà số 23 đường Tân Thái. Đồng thời, Hứa tiểu thư cũng bắt đầu liên tiếp ra vào nơi đó.”
Nàng không chút để ý nói ra, sắc mặt của Hứa Song Song và Cốc Bách Phong thoáng chốc biến đổi lớn!
Vân Khuynh chớp mắt, ý vị không rõ liếc hai người, tiếp tục nói.
“Ngày mười ba tháng bảy, Cốc tiên sinh dùng tên giả là ‘ Cốc Vũ ’, lần đầu ở trên báo phát biểu đề xuất hợp tác với quân Nhật; Ngày hai tháng tám, Cốc tiên sinh bày mưu tính kế giúp Hứa tiểu thư tại căn nhà đó…”
“Đủ rồi!” Lúc này đây, không đợi nàng nói hết, Hứa Song Song đã nghẹn ngào hét lên.
“Đủ rồi! Đừng nói nữa!”
Cô gắt gao cắn môi, nghĩ đến nhất cử nhất động của mình đều bại lộ trước mặt người phụ nữ này… Hứa Song Song liền cảm thấy kinh sợ vô cùng.
Như vậy, bí mật khác của cô, có thể hay không cũng…
Nghĩ đến đây, Hứa Song Song cảm thấy trong lòng như bị ngâm nước đá, đông lạnh đến run bần bật.
Bên kia, Cốc Bách Phong mới từ trong kinh ngạc phản ứng lại, khóe mắt muốn nứt ra gầm nhẹ.
“Quý Vân Khuynh, cô, cô… Vậy mà lại phái người theo dõi chúng tôi, quả thực là tác phong của bọn đạo chích!”
Vân Khuynh nhướng mày, không thèm để ý cười nhạt.
Giây tiếp theo.
Lại là Tỉnh Thượng Xuyên vẫn luôn nhắc đi nhắc lại “Hoàng quân vạn tuế” lên tiếng.
“Song tử, gã đàn ông này rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với cô?!”
Lúc này, máu từ miệng vết thương của hắn chảy ra dần dần khô lại, đã khôi phục chút tinh thần.
Mà thấy Vân Khuynh trước tiên không xử lý bọn họ, Tỉnh Thượng Xuyên lại nghĩ là có chút hy vọng, vì thế, quay sang chất vấn Hứa Song Song.
“Em…” Hứa Song Song yếu ớt nháy mắt.
Thấy thế, Vân Khuynh cười khẽ, trực tiếp giúp cô ta trả lời.
“Tỉnh Thượng Xuyên tiên sinh mấy tháng trước mới ở ngoại ô đánh nhau với Cốc tiên sinh, hiện giờ lại không hề có ấn tượng sao?”
Thoáng chốc, sắc mặt Tỉnh Thượng Xuyên đại biến.
“Bát dát*!”
* Bát dát ( 八嘎), phát âm là "Bā gā" đọc gần giống như "Baka", một câu chửi tiếng Nhật có nghĩa là "ngu ngốc" (theo Baike)
Hắn mắng to, bị trói lại một chỗ, chỉ có thể cố sức xoay người nhìn Cốc Bách Phong ——
Đêm đó khi đánh nhau, hắn mơ mơ màng màng, kỳ thật vẫn chưa thấy rõ diện mạo của đối thủ.
Xong việc, Hứa Song Song nói đó là kẻ ái mộ cô, đã đem người xử lý.
Thật không ngờ…
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Trong lúc nhất thời, nghĩ đến vị thủ lĩnh “Hắc Hồ” kia vừa nói hai người thường bí mật gặp nhau, Tỉnh Thượng Xuyên chỉ cảm thấy trên đầu xanh cỏ.
“Cái đồ kỹ nữ này!” Hắn vừa nói, vừa lấy thân thể không ngừng va chạm Hứa Song Song.
“Đã mang thai con của tao, còn cùng tên đầu heo Trung Quốc này tằng tịu với nhau…”
Nhưng mà, không đợi hắn mắng xong, Cốc Bách Phong đã chịu không nổi rống giận lên trước: “Vớ vẩn chết đi được!”
Hắn đỏ mắt, áp lực lâu dài cuối cùng vào giờ phút này cũng bùng nổ: “Tao và cô ấy sớm đã là vợ chồng chưa cưới, còn đến lượt tên quỷ như mày?”
“Trong bụng cô ấy, là con trai của Cốc gia tao!”
Một câu cuối cùng, trong quán cà phê to như vậy vang lên, long trời lở đất.
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Tỉnh Thượng Xuyên cũng bất chấp mà quang quác kêu lớn: “Cái rắm! Lúc đi du học cô ấy đã ở bên tao. Đã sớm trao thân cho tao rồi!”
Thoáng chốc, yên lặng lan tràn…
Một lát sau, gân xanh trên trán Cốc Bách Phong nổi lên, lại không thể tin nổi kêu lên.
“Không! Không có khả năng, đêm đầu tiên của cô ấy rõ ràng là cùng tao…”
Hắn nói, lại gian nan quay đầu trừng Hứa Song Song: “Cô nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?”
Đồng thời, Tỉnh Thượng Xuyên cũng chất vấn theo.
“Tôi…” Hứa Song Song cuộn thân mình, không ngừng lắc đầu, gắt gao che bụng.
Trường hợp này lập tức trở nên hỗn loạn mười phần.
Mà thành viên của “Hắc Hồ” đang vây xem ở một bên, đều không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Vân Khuynh đứng ở đằng trước, lạnh lùng mà nhìn một màn buồn cười này, suy nghĩ lại có chút trôi nổi ——
Lúc này, Hứa Quảng Hào và Tỉnh Thượng Ninh đều đã mang binh chạy tới phương Bắc.
Hai người con là Tỉnh Thượng Xuyên và Hứa Song Song, có thể tạm thời giữ lại làm con tin.
Còn “Khí vận chi tử” Cốc Bách Phong này,… Nàng tạm thời để lại cho hai người làm bạn đi.
Chờ khi trận chiến ở phương Bắc kết thúc, ba người này, bất luận là giặc Nhật xâm lược, hay là Hán gian… Tất sẽ có trừng phạt thích hợp.
Tóm lại, nhiệm vụ báo thù ở thế giới này, cơ bản là đã hoàn thành.
Nghĩ đến đây, Vân Khuynh thở ra một hơi, phút chốc lại cong môi.
Như vậy, nhiệm vụ của nàng bây giờ, đó là tổ chức một cuộc phản công ở Đại Thượng Hải. Nếu thuận lợi, thậm chí có thể tập trung viện binh cho phương Bắc…
*
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Bắc thành, đại bản doanh quân phương Bắc.
Đang là tháng chín, vào thu, càng lâm vào từng cơn lạnh lẽo.
Ước chừng một tháng trước, giặc Nhật bất ngờ tấn công ngoại thành lúc rạng sáng. May mà quân phương Bắc ứng phó kịp lúc, chặn bọn chúng ở bên ngoài.
Từ lúc đó, giặc Nhật tạm thời đóng quân ở ngoại ô.
Mấy ngày sau, Hứa đại soái Hứa Quảng Hào của quân Giang Nam tìm đến, thông báo đã đưa viện binh tới, yêu cầu mở cửa thành.
Lại không ngờ, không có nửa phần đáp lại.
Sau một ngày một đêm, Hứa Quảng Hào hạ lệnh, ngang nhiên nổ súng, lại hợp tác với đại tá Oa quân Tỉnh Thượng Ninh, cùng nhau công thành.
Từ đây, chuyện quân Giang Nam và quân Nhật hợp tác đã bại lộ không thể nghi ngờ.
Ngắn ngủi mấy ngày, tin tức mang tính bùng nổ này đã truyền khắp đại giang nam bắc, cả nước chấn động!
Mà hiện đang được vạn người chú ý, quân phương Bắc đứng vững giữa áp lực, trong trận chiến đầu tiên đã chiếm thế thượng phong.
Trong hơn nửa tháng, do tấn công lâu dài, quân Nhật và quân Giang Nam hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng.
Hai bên lại lần nữa điều binh, từng nhánh quân đội không ngừng tiến về phương Bắc, toàn quân áp sát bên ngoài Bắc thành.
Đồng thời, viện quân do phía Tây và phía Đông gửi tới đã bị quân Nhật chặn ở giữa đường.
Trong lúc nhất thời, vô số người Hoa thảm thiết kêu gọi: Phương Bắc nguy rồi!
Lại không ngờ, dưới áp lực đáng sợ, quân phương Bắc vẫn như cũ kiên trì được mấy ngày.
Cuối cùng, thật ra lại là bên kia rối loạn trận tuyến trước.
Ngày tám tháng chín, Tỉnh Thượng Ninh thông báo cả nước, phát ra thông điệp với quân phương Bắc——
Sáng sớm ngày mai, nếu Bắc thành không lộ mặt xuất chiến. Quân Nhật sẽ tấn công thành lân cận… Tàn sát hàng loạt dân trong thành!
*
“…Thành lân cận là lãnh địa của quân Giang Nam, hẳn là… Sẽ không thật sự tàn sát hàng loạt dân trong thành chứ?”
Sau giờ ngọ, trong phủ đại soái, các tướng sĩ của quân phương Bắc sắc mặt ngưng trọng thương thảo.
“Chúng ta không thể lấy dân chúng ra mạo hiểm.” Mở miệng chính là Lục Quảng Bác. Ông nhắm mắt: “Rạng sáng, mở cửa thành đánh bất ngờ.”
“Chuyện này…” Nghe vậy, một đám quan quân nôn nóng nháy mắt, một lát sau, lại sôi nổi tranh nhau việc nguy hiểm này.
“Nguyên soái, phái tôi đi đi.”
“Không, tôi có kinh nghiệm…”
…
Bỗng dưng.
Trong những tiếng ồn ào, một âm thanh lạnh nhạt vang lên: “Tôi đi.”