Trước mắt Tỉnh Thượng Xuyên sáng ngời, hắn cũng nghe qua tin tức thiếu soái quân phương Bắc đang ở Đại Thượng Hải.
Chỉ là…
Tỉnh Thượng Xuyên hơi hé miệng, vừa định nói ra lo lắng ——
Hứa Quảng Hào lại hét lớn giành trước: “Đúng! Bắt tên nhãi ranh kia lại, Lục Quảng Bác còn không ngoan ngoãn xin tha hay sao!”
Tỉnh Thượng Xuyên thầm hít vào một hơi, đối với lời nói việc làm của tên hợp tác thô bỉ này cực kỳ chướng mắt.
Ngu xuẩn!
Chỉ là con rối để cho nước hắn thao túng quân sự mà thôi, lại còn muốn khoa tay múa chân…
Trong lòng hắn khinh thường, mặt ngoài vẫn mang vẻ kính cẩn, uyển chuyển nói.
“Nhưng, bên cạnh vị thiếu soái kia chắc là nhân thủ không ít. Lỡ như bứt dây động rừng…”
Còn chưa nói xong, Hứa Quảng Hào vung tay lên, lại chen miệng: “Hừ, sợ đầu sợ đuôi!”
Tỉnh Thượng Xuyên nghẹn một hơi, nội tâm càng thêm nén giận, nhất thời tức đến nói không ra lời.
Vẫn là Hứa Song Song giải vây lần nữa: “Ba, lo lắng của Xuyên quân cũng không sai.”
“Hiện tại hai bên chúng ta đang bí mật hợp tác. Nếu chỉ vì bắt người, động tĩnh quá lớn, chỉ sợ sẽ để lộ tin tức.”
“Hừ!” Nghe được con gái nhà mình phá đám, Hứa Quảng Hào nhăn mi lại, tức giận nói.
“Còn không phải là con đề nghị à! Vậy con nói thử xem, làm sao bây giờ?”
Trong mắt Hứa Song Song hiện lên một tia thực hiện được, mềm mại nói:
“Trước tiên bắt cóc tình nhân cũa Lục Thiếu Ngự, dẫn hắn chủ động cắn câu.”
Hứa Quảng Hào sửng sốt: “Tên nhãi kia có người yêu ở Đại Thượng Hải?”
Hứa Song Song cắn cắn môi, giọng căm hận nói: “Đúng! Chính là Quý Vân Khuynh…”
Nghe vậy, Hứa Quảng Hào thoáng chốc nhớ tới cô gái hạ thể diện của mình trong yến hội đêm đó, “Phanh” một tiếng chụp lên bàn quát: “Buồn cười!”
Thằng nhãi kia đã chướng mắt con gái của Hứa đại soái ông ta, vậy mà lại cùng cặp với một người đàn bà nông thôn đanh đá?
“Sao lại thế này?”
Một bên, Tỉnh Thượng Xuyên nhìn hai cha con cùng chung kẻ địch lại không hiểu ra sao.
“Em thất thố rồi, Xuyên quân.” Hứa Song Song nắm chặt tay, hàm hồ cho qua chuyện.
“Chỉ là cùng cô ta có chút ân oán cá nhân thôi. Tóm lại, chúng ta có thể bắt cô ta trước, sau đó…”
Cô mềm mại nói, thân mật giữ chặt tay Tỉnh Thượng Xuyên, ra sức xúc tiến đại kế tuyệt diệu trong miệng.
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Sau một lúc lâu.
Tỉnh Thượng Xuyên vuốt tay cô, ngữ điệu láu cá.
“Song tử, không ngờ mưu trí và mỹ mạo của em đều xuất sắc như nhau…”
Hắn cảm thán một câu, chỉ cảm thấy từ khi gặp lại, người phụ nữ này thức thời không ít.
Hiện giờ, cô không chỉ mang thai con của mình, còn tận tâm vì mình bày mưu tính kế.
Ừ, chờ sau khi Hoàng quân* lật đổ quân phiệt Giang Nam, có thể suy xét giữ cô lại, cho cô thân phận thị thiếp…
*Hoàng quân: cách người Nhật gọi quân đội nước mình.
Tỉnh Thượng Xuyên nghĩ, trên miệng lại khen ngợi vài câu.
Nghe vậy, Hứa Song Song không biết gì che miệng mà cười, hờn dỗi mà dán vào lòng ngực hắn.
Trong mắt Tỉnh Thượng Xuyên có ánh sáng màu chợt lóe, bàn tay to có hơi phát phì duỗi ra, không an phận sờ soạng trên người cô.
Một bên, Hứa Quảng Hào chán ghét liếc nhìn hai người một cái, cũng chưa nói gì…
Sau một lúc lâu.
Hứa Quảng Hào và Tỉnh Thượng Xuyên tiếp tục thảo luận việc bí mật tiến công phương bắc.
Hứa Song Song được “Toàn quyền ủy thác”, chuẩn bị đi thu xếp việc bắt người.
“Yên tâm đi, con bảo đảm sẽ làm thỏa đáng.” Cô khó nén hưng phấn bảo đảm nói, đứng lên.
Sau khi bước nhanh ra khỏi thư phòng, tâm tình Hứa Song Song kích động, vội vàng trở về phòng thu thập xong liền lặng lẽ rời khỏi nhà.
Mấy chục phút sau.
Hứa Song Song bước vào một chỗ bí ẩn trong nhà trệt.
"Cô đã đến rồi.”
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Mới vừa vào cửa, một gã đàn ông mặc áo dài màu xanh lá thấy được cô, âm thanh lạnh lùng nói.
Là Cốc Bách Phong!
“Bách Phong…” Hứa Song Song mềm mại mở miệng, kéo lấy ống tay áo hắn.
Lại bị hung hăng hất ra: “Cô cái con đàn bà lả lơi ong bướm này, đừng có lôi kéo tôi!”
Hứa Song Song đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay, trong đôi mắt đẹp hiện lên tia phẫn nộ.
Còn không phải là có cái để dựa vào thôi à, kẻ thất thế bất lực này lại dám hô to gọi nhỏ với mình như vậy?
Thấy vẻ mặt cô vặn vẹo giận dữ, Cốc Bách Phong lại âm thầm tự đắc ——
Trên thực tế, ngày hôm đó hắn bị kéo đến phòng tối, suýt nữa đã bị xử tử.
May mà, hắn linh quang chợt lóe, đem những thư từ từng qua lại với Hứa Song Song gửi tới nhà một người bạn, phòng ngừa vạn nhất.
Trong những lá thư đó đều là những đối thoại nóng bỏng, trần trụi, thậm chí còn có đề cập đến đêm tình ý đầu tiên của hai người!
Một khi hắn bỏ mình, người bạn kia liên lạc không được sẽ tiết lộ toàn bộ những lá thư lớn mật này, hoàn toàn hủy hoại thanh danh của Hứa Song Song!
…Hiện giờ nghĩ lại, chiêu thức ấy, thật sự là anh minh vô cùng!
Cho tới bây giờ, Cốc Bách Phong nhớ tới lúc hắn nói ra uy hiếp kia, vẻ mặt cha con Hứa gia thoáng chốc biến sắc, càng đắc ý vạn phần.
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Hừ.
Rốt cuộc chỉ là xuất thân mãng phu, cho dù là quân phiệt thì như thế nào?
Còn không phải là ngoan ngoãn nghe lời hắn à?
Mấy tháng nay, Cốc Bách Phong được sắp xếp ẩn nấp ở nhà trệt, có hạ nhân hầu hạ.
Đồng thời, hắn lấy bút danh “Cốc Vũ” sáng tác văn chương khởi xướng Trung Nhật hợp tác hữu nghị, chủ động tạo thế hợp tác cho quân Giang Nam và quân Nhật.
Hành động này vừa ra, Hứa Quảng Hào lại lần nữa thấy được “Giá trị” của hắn.
Ngầm theo đó, Hứa Song Song cũng liên tiếp hỏi hắn kế sách…
Dưới loại tình huống này, Cốc Bách Phong chỉ cảm thấy quân Giang Nam căn bản không thể không có vị “Quân sư” bày mưu lập kế là hắn, tất nhiên là không sợ hãi.
Nghĩ vậy, Cốc Bách Phong liếc Hứa Song Song một cái, ngạo nghễ nói:
“Kế hoạch tôi nói với cô, có thông qua không?”
“Có, ba và… Xuyên quân đều đã chấp nhận.”
Hứa Song Song miễn cưỡng nhịn tức giận xuống, cụp mi rũ mắt nói.
“Hừ.” Nghe kết quả như thế, trong mắt Cốc Bách Phong hiện lên đắc ý, nhưng khi nghe được tên của người đàn ông kia thì lạnh mặt.
Tên quỷ kia chính là người làm mình đội nón xanh!
Tiện nhân này lại đưa con của hắn tới dưới danh nghĩa đối phương!
Nhưng mà, cũng không sao!
Cốc Bách Phong nắm chặt quyền, bàn tính trong lòng đánh đến cực tốt.
Để tên quỷ kia nuôi con thay hắn!
Chờ Hứa Quảng Hào thống nhất Trung Quốc, con rể của “Hoàng đế” còn không phải là mình sao!
Đến nỗi ngay cả chiếc giày rách Hứa Song Song này, sau khi sinh hạ con nối dõi xong cũng có thể cho cô thân phận chính thê…
“Bách Phong,” hắn đang tưởng tượng ra phong cảnh sau này, Hứa Song Song lại mở miệng: “Kế tiếp, làm thế nào để dụ Quý Vân Khuynh ra đây?”
“Hiện giờ cô ta cả ngày đều ở… Lục công quán, căn bản không hạ thủ được.”
Hứa Song Song nói, cắn cắn môi, trong mắt đầy ghen ghét.
Nghe vậy, Cốc Bách Phong cúi đầu, nghĩ đến “Vợ trước” cũng phản bội hắn kia, càng thêm tức giận.
“Tiện nhân kia!” Hắn oán hận nói, khẩu khí âm trầm: “Hôm yến hội đó không phải cô ta đã đưa cho tôi một chồng giấy tờ sao?”
“Liên hệ với cô ta, nói là tôi muốn trả nợ, kêu cô ra ra ngoài một mình!”
*
—— Ngày mười bốn tháng tám. Hứa Quảng Hào liên lạc với Tỉnh Thượng Ninh, xác nhận thế lực thứ nhất muốn thâu tóm: Phương bắc.
—— Ngày mười lăm tháng tám. Quân Nhật điều binh, bí mật nắm lấy thời cơ. Còn quân Giang Nam chia thành ba đường, một ở lại thủ phía sau; một chạy tới bắc địa, hội họp với quân Nhật; một lẻn vào Đại Thượng Hải bắt cóc con tin.
…
Ngày mười sáu tháng tám, Lục công quán.
Đang là năm giờ sáng, lại có tiếng nói chuyện từ trong thư phòng truyền ra.
“…Ý của nguyên soái là, để thiếu soái ngài dẫn theo mấy người về trước.”
Một người đàn ông mặc quân trang đứng trước án thư, thấp giọng nói.
“Ngài yên tâm, quân Giang Nam ở Đại Thượng Hải bên này, còn có bọn tôi mà.”
Vẻ mặt Lục Thiếu Ngự vẫn không dao động, âm thanh lạnh lùng nói: “Các người ứng phó không nổi.”
“Thiếu soái!” Người đàn ông kia nóng nảy, nhất thời lại cũng không biết phản bác như thế nào: “Bọn tôi…”
Hắn muốn nói lại thôi, cửa phòng lại “Két” một tiếng bị đẩy ra.
Giây tiếp theo.
Một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt hai người.
“Bọn họ ứng phó không nổi, vậy thì… để ‘ Hắc Hồ ’ chi viện thì sao?”