“Vâng.” Quan quân kia cúi đầu nói, không dám nhìn nhiều thêm cái gì.
Chỉ là sắc mặt hắn trở nên kỳ quái: “… Hứa đại soái mời ngài ba ngày sau đến câu lạc bộ ở ngoại ô.”
?
Lục Thiếu Ngự nghe vậy thì nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.
Quan quân kia tiếp tục truyền lời: “Ông ta nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, liên quan đến quân Giang Nam và quân phương Bắc…”
Nhưng là chuyện quan trọng gì, sao lại cần đến câu lạc bộ thương nghị…?
Lục Thiếu Ngự trầm ngâm một lát, rốt cuộc cũng không thể không cho đại soái Giang Nam mặt mũi: “Nói với bên kia, tôi sẽ tham dự.”
“Vâng.”
Quan quân kia tuân lệnh lui ra.
Nhưng trước khi đi, hắn rốt cục nhịn không được mà ngẩng đầu, nhìn lướt qua hai cái bàn đặt đối diện nhau trong thư phòng ——
Hiện tại, khi thiếu soái và Quý tiểu thư xử lý công sự đều phải ở chung một phòng.
Loại chuyện vừa nâng mắt là có thể nhìn thấy đối phương này, quả thực… Quá nhức mắt.
Quan quân độc thân không biểu cảm nghĩ, đi ra ngoài.
“Cạch” một tiếng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Vì thế, trong phòng chỉ còn lại hai người Lục Thiếu Ngự và Vân Khuynh.
Một phút yên tĩnh…
Lát sau.
Người đàn ông lạnh lùng nâng mắt, thấy cô gái xinh đẹp kia ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc giống như đang suy tư.
Vì thế hắn đứng lên, tiến tới, nhẹ nâng hàm dưới của nàng lên.
Vân Khuynh thoát ra khỏi suy nghĩ, nhấc mi mắt lên, đối diện với cặp mắt đào hoa thanh lãnh kia.
Độ cong bên môi nàng bất giác trở nên tươi sáng, bàn tay mềm vừa động đã cầm lấy cổ tay hắn.
Người yêu nhà mình nhìn thế nào cũng thấy đẹp, mỗi một đời đều cực kỳ hợp thẩm mỹ…
Bất động thanh sắc mà thưởng thức nam sắc, Vân Khuynh vừa nhìn, vừa nói: “… Lục thiếu soái.”
Nàng liếc Lục Thiếu Ngự một cái, cười khẽ mở miệng: “Nghiệp lớn kết minh tiến triển thật không tồi.”
Ánh mắt hắn tối sầm, giây lát đã rút ra tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng điểm trán Vân Khuynh một cái.
“Quỷ nghịch ngợm.”
Một tiếng có vẻ lạnh nhạt này, nhưng nghe kỹ lại không hề hờ hững.
Ngược lại… Mang theo sủng nịch như có như không.
Dứt lời, nàng lại hơi kinh ngạc mà mở to mắt ——
Hiếm khi nào.
Tên muộn tao* này sẽ phối hợp nói giỡn với mình…?
*Muộn tao: chỉ người ngoài lạnh trong nóng.
Khụ.
Trải qua chuyện đánh bất ngờ, quân Giang Nam và quân phương Bắc đã hoàn toàn kết thù.
Mặc dù nói đứng trước lợi ích không có kẻ địch vĩnh viễn, nhưng theo tính cách của vị Hứa đại soái coi trọng mặt mũi kia thì không có khả năng bàn chuyện kết minh gì.
Bởi vậy, Vân Khuynh cũng chỉ đùa một chút thôi.
Chỉ là không nghĩ tới, người luôn gió mưa bất động như hắn sẽ có phản ứng... đáng yêu như vậy?
Rốt cuộc, Vân Khuynh bắt được cảm xúc trong mắt hắn, lại có chút ý vị không thể bỏ qua.
Đây là… một mặt chỉ lộ ra trước mặt nàng.
Độ cong bên môi Vân Khuynh càng lớn, cho đến khi người đàn ông nheo mắt lại, toát ra sự nguy hiểm ——
Nàng ho nhẹ một tiếng, lập tức an phận lại, nghiêm mặt nói: “Ý đồ của Hứa Quảng Hào không rõ ràng, anh…”
Chưa dứt lời, Lục Thiếu Ngự cũng đã lạnh nhạt mở miệng: “Không phải còn có Quý đương gia đây sao?”
Vân Khuynh ngẩn ra, giây lát lại khẽ cười nói: “Lục thiếu soái là muốn giao an nguy của bản thân cho em sao?”
Môi mỏng của hắn hơi cong lên, lạnh nhạt nói một chữ "Ừ".
Hiện giờ, thế lực của “Hắc Hồ” ở thế giới ngầm không ngừng vững bước mở rộng, kinh doanh nhà xưởng cũng đang phát triển, thậm chí đoạt không ít sinh ý của quân Giang Nam.
Hứa Quảng Hào nhiều lần tức giận, nhưng một chút cũng không tra được cỗ thế lực thần bí đối nghịch với ông ta đến từ đâu.
Vậy nên, mạng lưới tình báo của "Hắc Hồ" hầu như đã kéo dài khắp Đại Thượng Hải.
Bởi vậy, muốn điều tra ý định của Hứa Quảng Hào thì “Hắc Hồ” ra tay sẽ càng bí mật và nhanh chóng hơn nhiều.
Đầu óc Vân Khuynh xoay chuyển, trong đầu tìm được vài nhân thủ.
Sau đó, nàng giữ lấy tay hắn, cười cợt nói: “Yên tâm đi, em sẽ bảo vệ trinh tiết của anh thật tốt…”
Khụ.
Đương nhiên, lúc này Vân Khuynh cũng không nghĩ tới, một lời nói đùa này, lại thật sự chọc trúng chân tướng…
*
Câu lạc bộ ngoại ô Đại Thượng Hải luôn được coi là nơi vui chơi tốt nhất của quan lại quyền quý.
Biệt thự được thiết kế theo kiểu Tây, bốn phía còn xây dựng trường đua ngựa, sân bắn và khán đài.
Hôm nay.
Ông chủ Vương của câu lạc bộ thức dậy từ sớm, có thể nói là đã chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Hứa đại soái và Lục thiếu soái, thân phận cỡ này… Cho dù là người đã thấy nhiều nhân vật lớn như hắn, cũng không dám chậm trễ nửa phần.
Nhưng điều làm ông chủ Vương kinh ngạc chính là ——
Mới sáng sớm, đoàn người của Hứa đại soái đã đến.
Hơn nữa, còn đứng cùng chỗ với hắn chờ Lục thiếu soái đến.
Ông chủ Vương đứng một bên vừa cung kính trả lời câu hỏi Hứa Quảng Hào, vừa cảm thấy buồn bực.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Cái này… Không giống phong cách của Hứa đại soái mà.
Mặc dù thân phận của Lục thiếu soái cũng rất quan trọng.
Nhưng ở Đại Thượng Hải có ai mà không biết, Hứa Quảng Hào đã tự nhận lão tử là thiên hạ đệ nhất quân phiệt thô kệch, sao có thể để ý một vãn bối của quân địch như thế?
Lúc ông chủ Vương còn đang nói thầm, thình lình nghe thấy tiếng lốp xe ma sát từ xa truyền đến.
Giây tiếp theo.
Một giọng nữ mềm mại vang lên, trong đó toát ra nồng đậm vui sướng:
“Ba, hắn tới rồi!”
Ông chủ Vương sửng sốt, ngẩng đầu ——
A!
Đến rồi sao.
Chỉ thấy một chiếc xe quân dụng màu đen ngừng ở bên đường, bước xuống đầu tiên là một người đàn ông mặc quân trang vô cùng lạnh lùng.
…Là Lục thiếu soái!?
Lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, ông chủ Vương có chút khó tin trừng lớn mắt.
Diện mạo và khí độ bậc này, đúng là hiếm có trên đời.
Lúc này, ông chủ Vương liếc mắt nhìn thiên kim Hứa đại soái, thấy trên mặt đẹp nhiễm vài phần e lệ.
Ông chủ Vương bất động thanh sắc đánh giá hai người.
Hắc, Hứa tiểu thư này cũng coi như xuất sắc, nhưng muốn xứng đôi với Lục thiếu soái thì vẫn kém một chút.
Nhưng hai người ở bên nhau, lại môn đăng hộ đối…
Nội tâm hắn trào ra đủ loại ý nghĩ.
Giữa sân, cũng không ai chú ý đến nhân vật nhỏ như hắn.
Trên mặt Hứa Quảng Hào treo nụ cười, lần đầu tiên thật tình hoà nhã hàn huyên với Lục Thiếu Ngự.
“…Hiền chất, hoan nghênh hoan nghênh. Cậu thấy chỗ này thế nào?”
Ánh mắt Lục Thiếu Ngự chợt lóe, lạnh nhạt nói: “Nơi Hứa đại soái chọn đương nhiên không tồi.”
Lễ nghi đầy đủ, nhưng ngữ khí xa lạ.
Hứa Quảng Hào nghẹn họng, nhất thời trong lòng lại dâng lên chút hỏa khí.
Có điều.
Không đợi ông ta phát tác, Hứa Song Song đã kéo cánh tay ông ta, hờn dỗi nói: “Ba ~”
Hứa Quảng Hào bị gián đoạn như vậy, nháy mắt phát hỏa.
Đúng là đứa con gái hướng ngoại!
Thôi.
Dù sao sau này thằng nhãi này phải làm con rể tiện nghi của mình, lão tử không so đo với hắn.
Ông ta nghĩ xong, quét mắt nhìn Lục Thiếu Ngự, cười cười mà dắt tay con gái.
“Hiền chất à, đây là con gái tôi. Yến hội lần trước… Vẫn chưa kịp giới thiệu.”
Hứa Quảng Hào cố tình hàm hồ cho qua đoạn lịch sử mất mặt kia, nhiệt tình nói: “Hai đứa vẫn chưa chính thức gặp mặt phải không?”
Ông ta vừa nói xong, Hứa Song đã Song nâng mắt, dịu dàng nói: “Lục thiếu soái, em là Hứa Song Song, anh… Có thể gọi thẳng tên của em…”
Lục Thiếu Ngự giữ lễ tiết gật gật đầu, một con mắt cũng chưa bố thí cho cô.
“Hứa tiểu thư.”
Lại im lặng.
…Nhất thời tẻ ngắt.
Hứa Quảng Hào không nghĩ tới hắn lại không nể mặt mình như vậy.
Hứa Song Song cứng người lại, đột nhiên nắm chặt tay, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay.
Cô không cam lòng mà nhìn sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông.
Cứ chờ đó, chờ đến lúc mình chinh phục được hắn…
Suy diễn cảnh tượng tốt đẹp sau này, trong lòng Hứa Song Song lâng lâng, mang bộ dáng cười dịu dàng. “Ba, Lục thiếu soái, chúng ta đừng đứng ở đây nữa, vào thôi.”
“…Được.”
Hứa Quảng Hào miễn cưỡng áp lửa giận xuống, vừa định tiến lên đón tiếp Lục Thiếu Ngự ——
Lục Thiếu Ngự né tránh, mang theo mấy người tùy tùng, cách xa hai người kia hai ba bước, trực tiếp đi vào.
Cha con Hứa gia: “…”
Rất nhanh, đoàn người dần dần đi xa.
Ông chủ Vương đang âm thầm xem trò hay nhẹ nhàng thở ra, lại lắc lắc đầu.
Chậc.
Nhà gái tuy có ý, nhưng rõ ràng Lục thiếu soái lại chướng mắt…
Đang thầm than, vừa định quay đầu, suýt chút nữa đã bị dọa đến quỳ xuống ——
Họng súng tối om, đối diện ngay ót hắn!
Cả người ông chủ Vương run rẩy, nơm nớp lo sợ giương mắt: “Đại, đại hiệp…”
Khi nhìn thấy diện mạo của đối phương lại kinh ngạc không nói nên lời ——