“Lục thiếu soái, ngài đồng ý làm… Tình nhân của tôi rồi sao?”
Lục Thiếu Ngự: “…”
Hắn trầm mặc một lát, giây tiếp theo.
Lại lần nữa nâng mặt đẹp của nàng lên, lần nữa cắn khóe môi nàng như muốn trả thù.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
*
“Phanh ——” một tiếng, Cốc Bách Phong lại lần nữa quét sạch sách vở bút mực trên bàn xuống.
“Thật nực cười!”
Hắn gầm nhẹ một tiếng, lại nhìn đến 《Thời Báo Tân Dân 》——
Mở một trang báo ra, ở chính giữa chói lọi đăng bài mà tác giả 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》 đối đáp lại hắn.
Phi!
Bọn đạo chích sứt đầu cụp đuôi!
Trong lòng Cốc Bách Phong thầm mắng, đột nhiên đấm một quyền lên bàn, rồi lại ăn đau thu tay lại.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể nằm liệt trên bàn, gắt gao trừng mắt.
Rong ruổi trên văn đàn bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên mà Cốc Bách Phong phải ăn mệt như vậy ——
Mấy ngày nay, vài lần luận chiến cùng đối phương trên báo chí, hắn vậy mà lại rơi xuống hạ phong.
Đặc biệt là lần này!
Tên tiểu nhân kia vậy mà lại lấy ra bình luận của hắn, nói cái gì mà “Lấy văn trị người”, phân tích một chút, trắng trợn mà nói hắn thành “Ngụy quân tử”!
Cái này sao có thể không làm cho Cốc Bách Phong giận như lửa thiêu đốt?
Càng làm cho hắn khó có thể tin chính là, sau mấy lần giao thủ, lại có càng ngày càng nhiều người đứng về phe tên đạo chích đó!
Rõ ràng ngay từ đầu, trong dư luận ở văn đàn, hắn chiếm ưu thế toàn diện…
Nghĩ đến đây, Cốc Bách Phong có chút tan vỡ nắm chặt tờ báo, đang muốn hả giận lần nữa ——
“Bách Phong!” Thân ảnh của Hứa Song Song đột nhiên xuất hiện ở cạnh cửa.
Cô nhăn mi, thấy bạn trai suy sụp, lo lắng đi đến: “Anh làm sao vậy?”
“Song Song…” Cốc Bách Phong đau kịch liệt gọi Hứa Song Song một tiếng, đột nhiên vội vàng nói.
“Em có điều tra ra người nọ là ai chưa!?”
Hắn kích động nắm lấy tay bạn gái.
Hứa Song Song cắn cắn môi, lắc đầu.
“Sao lại như vậy chứ?”
Hy vọng lại lần nữa vụt tắt, Cốc Bách Phong nhụt chí nằm liệt xuống, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Sao lại như vậy? Em có phải không muốn tra hay không…”
Nếu không, ở Thượng Hải này, ai có thể giấu diếm được tai mắt của quân Giang Nam chứ?
Cốc Bách Phong không cam lòng lắc lắc bạn gái, lần lượt truy hỏi.
Thấy hắn như vậy, Hứa Song Song cũng dâng lên một cỗ lửa giận: “Anh đủ rồi đấy!”
Cô nhăn mi đầy bất mãn, đẩy Cốc Bách Phong ra.
“Em đã điều tra rồi, vẫn không có! Cốc Bách Phong, anh dựa vào cái gì mà hung dữ với em?”
Hứa Song Song dùng hết sức đấm hắn vài cái, mới ngang ngược kiêu ngạo nói.
“Anh đấu thua người ta, dựa vào cái gì mà phát tiết trên người em? Mấy ngày nay, anh ở trên báo chí bị đối phương áp chế nhiều lần, lúc em đi họp mặt với mấy đứa bạn, nhắc đến việc này, quả thực mất mặt muốn chết. Anh không phải là đại tài tử hay sao…”
Cốc Bách Phong ngẩn người, bị cô quở trách như vậy, không khỏi giận dữ——
Hứa Song Song từ trước vẫn luôn đối với hắn là sùng kính có thêm, đã bao giờ xuất hiện tình huống như thế này chứ?
Không nghĩ tới, thời điểm chính mình hơi nghèo túng, cô liền thành ra như vậy.
Cốc Bách Phong cắn răng, hung hăng ném tay Hứa Song Song ra: "Em căn bản không hiểu anh!”
Hứa Song Song ngẩn ra, thấy hắn đỏ mắt, có chút sợ hãi: “Anh…”
Cốc Bách Phong lại nắm lấy bả vai cô: “Sao em lại không hiểu cho anh chứ?”
Hứa Song Song cắn cắn môi, giãy giụa: “Anh buông ra.”
“Không…”
Hai người lôi lôi kéo kéo, đột nhiên nghe một tiếng quát chói tai vang lên: