Một đám huyết tộc hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời, không có người nào dám bước tới.
Một lát sau, vẫn là Vân Khuynh phá vỡ im lặng: “Chư vị.”
Nàng không e dè nắm tay Nuse, vui đùa nói.
“Ừm, có cần tôi giới thiệu lại lần nữa không?”
“… Không, không.”
Đám huyết tộc vội xua tay từ chối.
Đùa à, tên này luôn điệu thấp, nhưng ở đây toàn là lão già sống cả trăm ngàn năm, sao có thể không quen không biết?
Chỉ là bị quan hệ giữa hai người làm cho mơ hồ thôi…
Chẳng qua, bọn họ cũng không dám nghi ngờ gì hết, sau khi phản ứng lại thì tiến lên, bắt đầu khen tặng Nuse.
“Không nghĩ tới có thể thấy các hạ.” “Lần này cũng may có ngài cứu giúp.”
…
Nuse tuy lãnh đạm, nhưng vẫn đáp lễ chu toàn.
Vân Khuynh đứng một bên, chỉ cong môi nhìn hắn.
Ánh mắt đối nhau lúc lơ đãng của hai người, cũng làm một đám huyết tộc thấy ê hết cả răng.
Khụ.
Vị này đã độc thân cả ngàn năm, không ngờ…
Phần lớn huyết tộc nội tâm không hẹn mà cùng nghĩ đến câu này ——
Gia chủ tộc Zimchi bất chợt mở miệng: “Chư vị, tôi có một việc muốn nói.”
Các huyết tộc nghi ngờ nhìn sang, thì thấy hắn ta nghiêm mặt nói.
“Thịnh yến huyết tộc hôm nay, tôi đã chờ một nhà vua mới. Tuy quá trình hơi ngoài dự đoán… Nhưng tôi cho rằng, tuyển chọn nhà vua mới là một chuyện rất quan trọng.”
Này…
Lời này vừa ra, không khí lại ngưng đọng.
Chính xác.
Từ sau khi huyết tộc mất người lãnh đạo, trăm năm tiếp theo, tuy các gia tộc càng tự do hơn, nhưng đấu tranh không ngừng, bên thợ săn còn nhiều lần đả kích.
Hiện giờ, ngay cả loài người bình thường có vũ khí thực lực cũng mạnh mẽ hơn nhiều, nếu huyết tộc không có người chủ trì toàn cục, sẽ càng ngày càng sa sút hơn.
Mà nếu tuyển ra được một nhà vua đáng tin cậy, tuy rằng bị ước thúc ở một mức nhất định, nhưng có thể khiến cho giống loài phát triển hơn…
Trong lúc nhất thời, các gia chủ đến từ các gia tộc cổ xưa và những huyết tộc cấp cao đều bắt đầu cân nhắc.
Một lát sau, có tiếng đón ý nói hùa vang lên: “Không tệ. Gia tộc của tôi tán thành.”
“Tán thành…”
Cuối cùng, một huyết tộc nói trắng ra kẻ được chọn là ai.
“Vua huyết tộc tiền nhiệm qua đời, theo thông lệ, lấy người cao nhất là thân vương Lecesne làm người kế thừa.”
Thoáng chốc, rất nhiều ánh mắt chờ đời hướng về phía Nuse.
Vân Khuynh khựng một chút, chợt nhớ tới ——
Người yêu đúng thật là còn một danh hiệu “Thân vương”, trăm năm nay, cũng sớm tự xưng hoàng tại lãnh địa.
Hiện giờ tiến thêm một bước, cũng là nước chảy thành sông…
Nàng nghĩ, nâng mắt lên.
Liền đối diện cặp mắt vàng xám u tối, đang cười như không cười liếc mình.
Trong mắt các huyết tộc, vị này đang sa sầm mặt mày mà lườm.
Không khí lập tức ngưng trọng hơn.
Đám huyết tộc nhìn thẳng Nuse, không xác định được đối phương sẽ quyết định thế nào.
Giây tiếp theo.
Liền thấy người đàn ông ma mị ấy hướng thiếu nữ nói: “Em… nguyện ý trở thành Hoàng hậu của ta không?”
Vân Khuynh đột nhiên ngẩn ngơ.
Bởi ánh mắt nàng đảo qua, thì thấy hắn không biết móc từ đâu ra một chồng… thiệp mời!?
Còn là thiệp mời tham gia lễ ký huyết khế của hai người!?
Từ từ.
Chuyện này xảy ra từ bao giờ, hình như mình căn bản không biết gì…
Mà một đám huyết tộc nhận được thiệp mời, liền thấy Hoàng đế bệ hạ bọn họ mong đợi mở miệng nói với thiếu nữ: “Ý kiến của em thế nào?”
Khụ.
Thoáng chốc, tất cả huyết tộc đều nhìn ra ——
Điểm mấu chốt, còn phải phụ thuộc vào Hoàng hậu điện hạ tương lai…
Vì thế, rất nhiều ánh mắt mong đợi chuyển sang phía thiếu nữ…
Bên kia.
Vân Khuynh hàng mi dài khẽ run, có chút buồn cười ——
Không nghĩ tới, người yêu còn thích chơi trò này…
Đây là bức hôn đấy phỏng?
Nàng ngước mắt, nhìn thẳng vào đáy mắt Nuse.
Lúc chạm đến tình tự trong đôi mắt kia, trong lòng mềm nhũn.
Tuy rằng cách hắn làm không được chính thức cho lắm, quá phạm quy, quá áp bách…
Nhưng thật ra, cả hai người đều biết ——
Bất luận là ai mở miệng trước, bất luận là dùng cách thức nào…