Nina và Bone mới vừa phát ngôn trong sảnh yến hội càng không hiểu ra sao.
Không sai mà, sai chỗ nào!?
Không phải rất khí phách mà chống lưng vì công chúa điện hạ bọn họ sao?
Một cái chớp mắt, im lặng lan tràn…
Một lát sau, vẫn là Vân Khuynh nhìn không nổi mà mở miệng trước: “Các vị.”
Nàng thầm thở phào một cái, châm chước mà ám chỉ: “Thật ra, ta bây giờ… Đã không phải là huyết duệ của bệ hạ.”
“Cái gì!?”
Lời này vừa rơi xuống, vài vị huyết tộc đều khó có thể tin mà trợn to mắt.
“Không, vì sao?”
“Bệ hạ, ngài…”
“Cho dù công chúa điện hạ có chỗ nào làm không đúng, ngài cũng không thể cứ vậy cướp đi thân phận của nàng nha.”
…
Thoáng chốc, một đám “Chấp pháp giả” cơ hồ đều lo lắng, bắt đầu sôi nổi khuyên bảo bệ hạ nhà mình hồi tâm chuyển ý.
Chỉ có Nina là huyết tộc nữ không nói gì ——
Nàng nhìn hai người khí tràng hòa hợp, chỉ cảm thấy sự việc hẳn là không phải như đám quê mùa bên cạnh kia nghĩ…
Quả nhiên, giây tiếp theo.
Chỉ thấy người đàn ông ma mị ôm lấy cô gái, khí định thần nhàn nói: “Celia sẽ trở thành huyết khế giả của ta.”
Huyết khế giả, tức là bạn đời.
!
Cả kinh nha, đây cũng không phải chuyện vừa.
Mấy người huyết tộc mới vừa khuyên đến cao hứng trực tiếp bị nghẹn, Nina thì có chút đắc ý với trực giác của mình.
Chẳng qua, nháy mắt kia, nội tâm tất cả “Chấp pháp giả” đều không hẹn mà cùng nảy lên một ý nghĩ ——
Bệ hạ, ngài cũng quá cầm thú…
Tuy nói huyết tộc vốn dĩ cũng là chủng tộc không có tiết tháo gì…
Nhưng trong con mắt của một đám “Chấp pháp giả,” bệ hạ nhà mình ngàn năm đều giữ mình trong sạch, trước nay là bông hoa cao lãnh trên đỉnh núi.
Không nghĩ tới, đến nay hắn lại làm ra loại chuyện trước đem cô gái nhỏ thu làm huyết duệ, sau đó mờ mờ ám ám chơi đùa dưỡng thành chuyện như vậy…
Khụ.
Tóm lại, đám huyết tộc ở đây tâm tình đều trở nên phức tạp.
Mà đắm chìm trong ánh mắt một đám không hiểu gì ——
Trong mắt Vân Khuynh hiện lên tia giảo hoạt, không có ý tốt mà liếc nhìn Nuse một cái.
Nháy mắt tiếp theo, chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo kéo tới.
Khi nàng bị người đàn ông giam trong ngực, ngước mắt lên, lại đối diện cặp mắt ánh kim kia, đang tự tiếu phi tiếu liếc qua.
Lecesne bệ hạ thần sắc thong dong, hoàn toàn không bị ảnh hưởng mà ôm lấy cô gái, đôi môi màu đỏ tươi cong lên: “Trở về lâu đài.”
*
Sau một hồi gọi là “tiệc đính hôn,” thế cục bên trong huyết tộc tức khắc trở nên sóng gió quỷ quyệt.
Đầu tiên là tộc Giovanni, gặp phải sự lên án công khai ——
Gia chủ Steve này vậy mà đem một con người ngụy trang thành huyết tộc, còn đưa tới một đám thợ săn, khiến rất nhiều khách khứa dự tiệc trọng thương!
Chuyện điên khùng này, tự nhiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Dưới loại tình huống này, danh tiếng của tộc Giovanni giảm đáng kể, thế lực này cũng chịu ảnh hưởng rất nhiều.
Bên kia, tộc Ventrue mới vừa trở về không lâu, địa vị lại là nước đẩy thuyền lên ——
Vô luận là thực lực gia chủ cô gái thần bí kia, hay là quan hệ quái dị của nàng với tộc Lecesne thần bí, đều khiến các tộc khác kiêng kị không thôi.
Mà trong mấy tháng này.
Vị “Ám Dạ quân vương” kia thu huyết duệ mới tộc Ventrue là một chuyện đang truyền khắp nội bộ huyết tộc.
Vân Khuynh: “…”
Nàng có chút cạn lời mà bỏ mật báo trong tay xuống ——
Trên đó, là ghi chép suy đoán của các tộc cấp cao khác đối với nội tình mình bị vị nào đó thu dưỡng.
Thật là…
Hàng mi dài của Vân Khuynh khẽ run, lại cảm hơi buồn cười.
Tuy rằng Nuse mạnh mẽ vang dội, sau khi trở về liền công khai “thân phận mới” của mình trong tộc; nhưng đối với thế giới bên ngoài, nàng lại vẫn là huyết duệ của Nuse…
Chẳng qua nhắc đến, bây giờ xuất hiện loại hiểu lầm này, cũng là chính vị nào đó tạo thành ——
Ai bảo hắn mới đầu một hai phải đem nàng nhận làm huyết duệ đâu?
Vân Khuynh thu tầm mắt, nghĩ tới người yêu, bên môi không khỏi hiện lên ý cười.
Giây tiếp theo.
Lại bất ngờ không kịp đề phòng mà bị nắm lấy hàm dưới.
Nàng nâng tầm mắt, không ngạc nhiên chút nào đối mặt với cặp mắt ánh kim kia.
“Cười cái gì?”
Nuse nhìn ánh mắt giảo hoạt của nàng, nhướng mày. Tiếp đó, ánh mắt hắn đảo qua, lại rơi xuống tờ giấy trên tay nàng.
Nháy mắt, lại thấy nàng đè tờ giấy xuống: “Đây là văn kiện bí mật của tộc ta.”
“À?” Ánh mắt Nuse tối sầm.
Mà Vân Khuynh cong môi, cũng cười khẽ ra tiếng.
“Bệ, hạ… Ngài không phải nên làm việc ở sát vách sao? Tại sao lại sang đây rồi?”
Trên thực tế ——
Mấy tháng sau khi tuyên bố tộc Ventrue xuất thế, Vân Khuynh bớt chút thời giờ trở về lãnh địa Ventrue, mở lại lâu đài cổ nhà mình.
Nhưng, lúc nàng đưa ra ý tưởng quay về lâu đài cổ Ventrue để thuận tiện xử lý chuyện trong tộc, lại bị trên dưới lâu đài cổ Lecesne nhất trí phản đối.
Đặc biệt là… Vị bệ hạ nào đó bạo lực trấn áp.
Bởi vậy ——
Hiện giờ Vân Khuynh vẫn ở tạm trong lâu đài cổ Lecesne, chỉ với Nuse “làm việc chính trị”, ngày thường tách ra tự mình xử lý chuyện trong tộc của mỗi người.
Đương nhiên…
Giống như bây giờ vậy, vị nào đó luôn có thể lúc nhàn hạ lặng yên không một tiếng động mà chạm vào nàng, dọa nàng nhảy dựng…
“Được rồi.”
Vân Khuynh có chút buồn cười mà nghĩ, lại đẩy đẩy Nuse: “Ngài mau đi ra, ta trước…”
Lời nói chưa dứt, lại bị hắn một phen bế lên ——
Giây tiếp theo.
Người đàn ông gục đầu xuống, lại cắn xương quai xanh tinh xảo của nàng!
“Ngài…”
Một cái chớp mắt, cảm giác run rẩy cực hạn tràn ra.
Cùng lúc đó, ấn ký chữ đen kia như ẩn như hiện mà mà rõ ràng hiện lên.
Ánh mắt Nuse càng tối, chế trụ cô gái chặt chẽ, không ngừng gặm cắn ấn ký kia.
Nhiệt độ thoáng chốc tăng lên, ngay cả hơi thở lạnh băng của hắn và thân thể lạnh lẽo của nàng cũng như nhiễm vào cỗ nhiệt này…
Một lúc lâu sau đó.
Hắn rốt cuộc thả lỏng khuôn miệng, đầu ngón tay lại dừng trên ấn ký mà vuốt ve ái muội.
Vân Khuynh hơi bình phục thở dốc, trong lòng không khỏi khẽ động.
“Ngài nhìn thấy được?”
Nàng vươn tay, đặt lên tay Nuse, thử mở miệng.
Mà người đàn ông lên tiếng, trong con ngươi u ám không rõ.
Bên môi Vân Khuynh xẹt qua ý cười, kề sát vào bên tai hắn.
“Vậy ngài có biết… Trên người mình cũng có một loại ấn ký tương tự không?”
Lúc này, Nuse lại cau mày, không trả lời.
Giây tiếp theo.
Vân Khuynh đột nhiên đẩy hắn ra, lát sau lại vòng ra phía sau hắn.
Sau đó.
Nàng ôm chặt người đàn ông từ sau lưng, cách lớp quần áo, để trả thù mà cắn trả lại vai hắn.
Lại là một cỗ nhiệt nóng bỏng lan tràn.
Nuse không thể không ngừng lại một lát.
Mà Vân Khuynh cong môi, cất tiếng cười khẽ.
“Ngài tin không, nếu đây là dấu vết đời trước để lại…”
Trong lời thì thầm của cô gái, cảnh tượng mơ hồ trong mộng chớp mắt hiện lên trước mặt, người đàn ông ánh mắt buồn bã ——
Chỉ cảm thấy trong trí nhớ tựa như có mảnh nhỏ, dường như đang muốn trào ra ngay tức khắc…
“Bệ hạ!” Một tiếng báo cáo đột nhiên vang lên bên ngoài.
Nuse nhắm mắt, những mảnh vỡ mới vừa ngưng tụ lại rút đi toàn bộ, chỉ để lại một chút dấu vết.
Cùng lúc đó.
Vân Khuynh thầm thở dài, buông hắn ra, cũng rõ là lần dẫn dắt này thất bại.
Nhưng, giây tiếp theo.
Nàng vừa ngước mắt, lại đối mặt với đôi mắt của hắn.
“Vân Khuynh.”
Người đàn ông gọi cô gái một tiếng, lại là tiếng Trung rõ ràng!
Hắn cười nhẹ ra tiếng, sắc ánh kim trong mắt che giấu tình ý sâu đậm mỗi một đời cũng không hòa tan được.