Rốt cuộc, hôm đó, tại cuộc họp báo, nàng công bố video Giang Diệc Thừa ngoại tình với người phụ nữ khác, chứ không đề cập trực tiếp tới Diệp Âm Âm.
Ám chỉ duy nhất, cũng chỉ là một câu không tỉ mỉ lúc ấy “Buổi chiều tận mắt nhìn thấy…” Hơn nữa, phía sau còn bị ngắt lời, không có vế sau.
Đối với chuyện này, truyền thông đều ăn ý cho rằng, chỉ là nhà gái tự mình thấy được hiện trường nhà trai ngoại tình thôi.
Điểm nóng quá nhiều, căn bản không ai đặt trọng tâm ở chỗ này.
Cho nên, nếu chưa xem video hoàn chỉnh của cuộc họp báo, căn bản sẽ không lưu ý đến câu nói kia.
Mà cha con nhà họ Diệp, cũng chỉ lướt qua mấy dòng đầu của bài báo, căn bản khình thường đặt chú ý vào nó.
Chỉ có Diệp Âm Âm, lại xem video, cho nên mới nhắn tin cho Vân Khuynh, muốn lén giải quyết.
Nhưng, nàng và Giang Diệc Thừa hai người, không biết vì sao, đều ăn ý không nói với hai vai chính khác.
Bởi vậy, một lần thăm dò này của Vân Khuynh, mới có thể kích động phản ứng lớn như thế của hai cha con này.
Giờ phút này, Diệp Bỉnh Hiên đen mặt, cưỡng chế xúc động muốn bóp chết ả đàn bà ti tiện này, nói với cấp dưới.
“Mọi người đi trước đi, chuyện trong nhà, không tiện nói chỗ này.”
Mấy nhân viên cao tầng không rõ nguyên do, chỉ cho là chuyện đại tiểu thư tự tiện ly hôn, làm chủ tịch Diệp và tổng giám đốc Diệp tức giận.
Lập tức, có người đồng tình nhìn Vân Khuynh. Lại thấy nàng rũ mắt, một bộ dáng mất mát.
Vì thế, trong lòng mọi người cũng không khỏi cảm thán, so với chị Tiểu Tiểu luôn được sủng ái, chủ tịch và tổng giám đốc Diệp đối với đại tiểu thư, thật sự quá coi thường.
Vân Khuynh lại thành công xoát hảo cảm cúi đầu, đợi khi bọn họ rời khỏi phòng họp, mới nâng mắt.
Trong ánh mắt, đã là sắc bén tẩn hiện.
“Khó được cha với anh muốn cùng con bàn chuyện gia đình?”
Không có người ngoài, thần sắc của cha con nhà họ Diệp, cũng không hề che giấu.
Hai người âm lãnh nhìn chằm chằm Vân Khuynh, ánh mắt như rắn độc.
“Diệp Vân Khuynh, tao cảnh cáo mày…”
Diệp Cẩn Huy vừa mở miệng, Vân Khuynh liền không chút để ý đánh gãy hắn: “Sao vậy, sợ tôi phơi bày chuyện gièm pha ra ánh sáng?”
Nàng cười nhạt, “Yên tâm, tôi sẽ không có việc gì tìm việc để làm. Rốt cuộc, đều là người, một, nhà. Truyền ra, tôi cũng không có mặt mũi nào.”
Vân Khuynh lạnh lùng mà đảo qua ba người, châm chọc nói: “Mấy người, thật làm tôi ghê tởm.”
Lời vừa nói, thân mình Diệp Âm Âm run lên, mặt đẹp tức khắc trắng bệch.
Diệp Bỉnh Hiên đau lòng đỡ lấy, hận không thể bóp chết tiện nhân này!
Mà Diệp Cẩn Huy, dùng ánh mắt giống như nhìn người chết, nhìn về hướng Vân Khuynh.
“Mày muốn vào tập đoàn họ Diệp rèn luyện đúng không?” Thật lâu sau, Diệp Cẩn Huy trầm giọng quát: “Hừ, tao cho mày một cơ hội, thế nào?”
Một chút thông minh bắt được nhược điểm của bọn họ, liền muốn đoạt quyền? Hắn muốn nhìn, cô ta có bản lĩnh này hay không!
Vân Khuynh tâm vừa động, lập tức bày ra bộ dáng kế sách thành công, cam đoan nói: “Con nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”
Thấy vậy, hai cha con nhà họ Diệp, càng thấy coi khinh nàng.
Cũng chỉ là một quân cờ, còn to gan muốn thoát khỏi khống chế? Vậy thì đừng trách họ tàn nhẫn!
Vân Khuynh thấy được thái độ của hai người, thật muốn cười.
Có những người, thân ở địa vị cao đã lâu, lại quên mất, ngạo mạn, thường là nhược điểm trí mạng!
Liền tính con kiến, cũng liều mạng sống tạm bợ!
Đoàn người gọi là “khí vận sủng nhi” này, chẳng lẽ cho rằng, mình thật sự có thể hoàn toàn khống chế vận mệnh của người khác sao?!
Vân Khuynh lấy lại bình tĩnh, thấy mục đích đạt thành, đang muốn về.
Đột nhiên. Một giọng nữ nhút nhát sợ sệt vang lên.
“Chờ, chờ đã.”
Chỉ thấy Diệp Âm Âm vẫn luôn làm phông nền nhỏ đáng thương, từ trong lồng ngực Diệp Bỉnh Hiên đi ra.
“Con, con cũng muốn tham gia hạng mục này!”
Tức khắc, ba người đều kinh ngạc.
Diệp Bỉnh Hiên nhăn mày, trấn an cô: “Âm Âm, thân mình em mảnh mai, không cần phải làm mấy chuyện tốn sức đó, ân?”
Diệp Cẩn Huy âm thanh vững vàng: “Đường đường là tiểu công chúa nhà họ Diệp, cùng với người không rõ thân phận của mình, tranh cái gì?”
Vân Khuynh nghe lời nói của hai cha con, ánh mắt không khỏi trầm xuống.
Manh mai, có thể so sánh được thân mình bẩm sinh rách nát này của nguyên chủ không?
Nói Diệp Âm Âm là tiểu công, làm sao không phải đang ám chỉ thân phận của nguyên chủ đê tiện?
May mà, nàng chưa từng hy vọng tình thân xa vời của nguyên chủ, tự nhiên sẽ không thấy buồn bã.
Chỉ là, Diệp Âm Âm đột nhiên muốn tham gia, chẳng lẽ muốn khiêu chiến?
Vân Khuynh âm thầm nhăn mày, nàng không thèm để ý cái gọi là cạnh tranh đó.
Nhưng, nếu điều này ảnh hưởng tới kế hoạch của nàng, có thể được không bù nổi mất.
Nàng đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy tiếng khóc nức nở hướng hai người đàn ông xin khoan dung của Diệp Âm Âm.
“Ai nha. Các người không cho con đi, người xấu…”
Âm thanh tê dại tận xương kia, làm Vân Khuynh thấy rùng mình.
Nàng cười nhạo một tiếng, xoay người, đi thẳng.
Trong phòng họp, Diệp Âm Âm cùng cha và anh trai “không tự giác” càng dính càng chặt, nhìn bóng dáng Vân Khuynh rời đi, trong đôi mắt e lệ, hiện lên một tia đắc ý và may mắn.
*
Không biết Diệp Âm Âm dùng “thủ đoạn” gì, cuối cùng Diệp Cẩn Huy đã đồng ý lời cầu xin của cô ta.
Rất nhanh, tin tức hai vị thiên kim nhà họ Diệp tới thực tập, truyền khắp công ty.
Rất nhiều công nhân cõi lòng chờ mong, chờ được thảo luận biểu hiện của hai người.
Dưới loại không khí này, Vân Khuynh luôn luôn bình tĩnh có chút giữ không nổi.
Tuy rằng hệ thống cung cấp cho nàng không ít tri thức hiện tại, nhưng làm cộng sự với đông đảo những tinh anh chuyên nghiệp trong thương nghiệp, nàng có chút không đủ tự tin.
Bên Diệp Âm Âm, còn có ba người đàn ông hộ tống, mà nàng a…
Vân Khuynh sờ cằm, đôi mắt đẹp lưu chuyển, đột nhiên có chủ ý.
Ban đêm, nhà họ Bùi.
Hai người theo thường lệ dùng cơm.
Vân Khuynh đột nhiên chạy lên lầu, sau một lúc lâu, mới thần thần bí bì từ thư phòng mang ra một tấm thiệp màu vàng, cắn môi, đưa cho Bùi Quân Mịch.
Người đàn ông cười như không cười liếc nàng một cái, mở thiệp ra, nét chữ thanh tú, tức khắc ánh vào mắt.
“Đây là, lễ bái sư?”
Môi mỏng Bùi Quân Mịch hiện ra nụ cười tà tứ, mặt mày sáng lạn, phác họa ra độ cong tuấn tú.
Vân Khuynh rụt rè gật đầu, mặt đẹp không biết cố gắng đỏ lên.
Ở hiện tại, dùng thiệp bái sư để nhờ người khác dạy dỗ, có kỳ quái quá không?
Thật lâu sau.
“Cô muốn tôi dạy cái gì?”
Bùi Quân Mịch hài hước liếc nàng, nghiền ngẫm nói.
Vân Khuynh kinh hỉ nâng mắt: “Tôi muốn…”
*
Tập đoàn họ Diệp.
Bất tri bất giác, thời gian thực tập của hai vị thiên kim nhà họ Diệp, đã được nửa tháng.
Mà biểu hiện khác biệt của hai người, vẫn là đề tài để mọi người nói chuyện say sưa.
“Đều là con gái của chủ tịch, sao lại khác nhau nhiều như vậy!”
“Còn không phải sao. Tôi thấy, hai người họ trừ vẻ ngoài có chút tương tự, những phương diện khác một chút cũng không giống.”
“Đại tiểu thư, vừa thấy là có phong phạm nên có của thiên kim hào môn. Đối nhân xử thế, hay năng lực làm việc đều không kém chút nào…”
“Ha, vậy cô nói xem, chị Tiểu Tiểu thế nào?”
“Cô ta á, không phải một đóa bạch liên hoa (*) sống sờ sờ sao?”
(*) bạch liên hoa: các em gái ngây thơ trong sáng sống như thánh nữ, lúc nào cũng cho là mình vô tội.
“Trời, sao cô dám nói cô ta! Mấy ngày trước, Tiểu Chu hảo tâm giúp cô ta làm việc một chút, lại phải ăn mệt…”
“Ha hả, thằng nhóc Tiểu Chu kia, đúng là bị sắc đẹp làm mờ mắt. Nhân gia chỉ nhỏ giọng năn nỉ một tí, thân phận của mình cũng quên…”
“Tôi nói này, chủ tịch và tổng giám đốc Diệp cũng thật lạ, với người có năng lực thì chướng mắt, với tai họa chỉ biết làm nũng thì sủng ái mọi điều…”
“Xì, cô thì biết cái gì? Chuyện hào môn cũng nhiều rồi, đại tiểu thư vừa thấy là người có uy hiếp, tổng giám đốc Diệp sẽ cảnh giác. Còn chủ tịch, chắc là không vui khi cô ấy tự mình ly hôn với Giang thiếu đi.”
“Thì ra là thế. Nhưng mà hiện tại nỗ lực của đại tiểu thư cũng coi như thấy ánh mặt trời, chị Lý ở bộ kế hoạch không phải giao kế hoạch cho cô ấy sao.”
“Ha, cô nói chuyện này à, vị kia cũng muốn góp một chân đấy.”
“A? Không phải chứ? Với trình độ đó của cô ta?”
“Chính là……”
…
Phòng trà.
Đã qua thời gian nghỉ trưa, mấy giọng nữ bát quái, dần dần đi xa.
Trong góc, một bóng người đột nhiên hiện ra.
Trên gương mặt xinh đẹp xưa nay luôn điềm đạm đáng yêu vô hại, giờ phút này đầy ghen ghét.
Người nắm chặt tay, đột nhiên động.
Trước một văn phòng, một bóng đen uyển chuyển nhẹ nhàng thoảng qua. Rốt cuộc, ở một chỗ, đột nhiên dừng lại.
Nhiều lần, liền biến mất ở trong nhà.
Thật lâu sau, rốt cuộc xuất hiện lần nữa, vội vàng chạy xa, hoàn toàn ẩn trong bóng đêm.
Mà trong phòng làm việc vừa bị đột nhập, một mảnh đen nhánh.
Chỉ có đồng hồ báo thức trên bàn, kim đồng hồ chuyển động, phát sáng ánh huỳnh quang.
Trước đống văn kiện hỗn độn, có một cái nhãn sáng lên trong chớp mắt.