Lúc này, người đàn ông đang bưng chiếc cốc chân dài, máu tươi đỏ thắm trong đó nhẹ dính qua làn môi mỏng của hắn, rơi nhẹ như không.
“Ừ.” Trong giọng nói của hắn tựa hồ có chút kinh ngạc: “Ngươi biết ta?”
Vân Khuynh nhìn thẳng vào mắt hắn, bình tĩnh cười đáp trả một tiếng.
Giây tiếp theo.
Lại thấy người đàn ông cười nhẹ ra tiếng: “Cô bé nhỏ nhà Ventrue.”
Ánh mắt hắn u ám, cũng hòa hoãn dịu dàng.
“Lịch sử học được không tệ, gia tộc của ngươi tuy ở ẩn trăm năm, chẳng lẽ thật sự không biết… Bây giờ, đã sớm không còn thân vương gì.”
Vân Khuynh hạ tầm mắt, nàng đương nhiên biết.
Chỉ là nhất thời không tìm ra cách xưng hô tốt hơn thôi ——
Đại chiến trăm năm trước kia, cha mẹ nguyên chủ bị thương nặng, vua huyết tộc cũng trực tiếp ngã xuống.
Kể từ đó, huyết tộc trở thành chính phủ của chính họ. Vốn là thân vương, phong hào công tước, cũng sớm trở thành hữu danh vô thực.
Chủ nhân gia tộc càng cường hãn cổ xưa thì đều có tước vị tự phong cho mình.
Ví như, vị trước mắt này…
Được xưng là quân chủ Ám Dạ huyết tộc, Nuse Lecesne.
Thân vương cổ xưa đã sống ngàn năm, thậm chí còn già hơn so với hoàng đế huyết tộc tiền nhiệm, thực lực càng hùng mạnh khó lường.
Đồng thời, cũng là vai ác đệ nhất của vị diện này.
Theo thế giới lúc đầu ghi lại, Nuse dốc sức thống nhất huyết tộc, một tay tạo nên kế hoạch “âm mưu kinh thiên”, tận lực khơi mào mâu thuẫn giữa thợ săn và huyết tộc.
Cuối cùng, âm mưu bị “khí vận chi nữ” chọc thủng, gia tộc Lecesne cũng bị huyết tộc và thợ săn tạo thành liên minh diệt trừ.
Mà vị Nuse, kẻ âm thầm khống chế này, khi chuyện xảy ra còn đang hôn mê.
Vì vậy.
Bị năng lực của huyết tộc tiền nhiệm Steve tìm được quan tài…… Thừa dịp hắn còn đang chìm trong hôn mê, hao hết tâm lực thủ tiêu hắn.
Lại nói tiếp, đây đối với Nuse mà nói quả thực là bi kịch hài hước mà đen tối.
Vân Khuynh suy nghĩ, lại nâng mắt lên, liếc nhìn người đàn ông ——
Chỉ cảm thấy khả năng hắn là người yêu của mình đã tăng đến chín phần.
Dù sao…… Mỗi một đời cũng là người bị rớt đài.
Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy có chút buồn cười, bên môi mới vừa cong lên, liền nghe giọng nam trầm thấp nói.
“Ngồi đi.” Nuse hướng nàng ra hiệu, cũng không rối rắm vấn đề xưng hô nữa.
Chờ Vân Khuynh ngồi xuống, liền giơ chén rượu lên, kính về phía xa.
Nhưng mà…
Nàng nhìn máu tươi trước mắt, tạm thời không cử động.
Đã từng là loài người, quả thực khó có thể thay đổi ngay lập tức.
Huống chi.
Huyết tộc cấp chín đối với máu, thật ra cũng không tính là đói khát.
Thậm chí, dưới tình huống không bị trọng thương, căn bản không cần ăn cơm.
Cho nên……
Hàng mi dài của Vân Khuynh khẽ run, hơi chần chừ ——
Nếu nói với vị quân chủ Ám Dạ này một câu nàng không đói bụng, không biết sẽ có hậu quả gì?
Nhưng không đợi nàng hành động, đối phương đã mở miệng giành trước.
“Thế nào, không hợp khẩu vị?”
“Ta…”
Vân Khuynh dừng lại, thành thạo mà mơ hồ nói: “Không quá quen.”
Lại lướt qua rốt cuộc là không quen cái gì, tùy hắn tự mình lý giải đi.
Nhưng không ngờ.
Giây tiếp theo, vị bệ hạ này cười nhẹ ra tiếng: “Là… không muốn ăn cơm?”