Đến lúc tĩnh lặng trở lại, trừ Triệu Thành Nam đang thẳng cẳng trên bàn mổ ra, trong phòng chẳng còn bóng người nào nữa.
*
Quang cảnh nhỏ bé mờ ảo, sương mù tràn ngập, hai bóng người đột nhiên xuất hiện.
“…Đây là,” Vân Khuynh chớp chớp làn mi, kinh ngạc: “Ở trong không gian à?”
Nàng ngược lại không phải kinh hãi vì cảnh tượng trước mắt, mà do…
Kì kì.
Vân Khuynh có cảm giác ——
Không gian này cực kì giống với không gian luân hồi của hệ thống.
Nàng hạ mắt, phỏng đoán.
Có lẽ, không gian luân hồi cũng giống với không gian này, đều là không gian độc lập cả.
Đây là không gian có chủ, vậy hệ thống luân hồi kia liệu có trùm sò đứng sau hay không?
Vân Khuynh nhắm mắt, loạn cào cào.
“Sao thế?”
Cho tới khi giọng nam sạch sẽ truyền tới mới cắt đứt ưu tư của nàng.
“Không sao.”
Vân Khuynh ngừng một lát, ngước mắt lên lần nữa đã ổn định trở lại.
Bây giờ suy nghĩ nhiều cũng chẳng có ích gì, trước mắt vẫn tốt hơn.
Vì vậy, nàng chủ động cầm tay Lục Tiêu, nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt ánh lên sự giảo hoạt.
“Anh xem nà, em nói có sai đâu.”
Có vẻ hơi bị đắc ý khoe khoang, Vân Khuynh lại nổi lên lòng nghi ngờ.
“Có điều, lại nhận tận hai giọt máu khác nhau,” nàng nâng cằm: “Anh nói xem, ai làm chủ không gian bây giờ?”
Người đàn ông nhìn Vân Khuynh một cái, bình tĩnh nói:”Em!”
“A….” Nàng hơi bị bất ngờ, cả không gian lớn như này?!
Chớp mắt một cái.
Đôi mắt Lục Tiêu lóe lên tia đen tối, xoay người chế trụ Vân Khuynh.
“Ừ.” Hắn ôm lấy eo nào, môi cong một đường cong hoàn mỹ.
“Anh chỉ cần người thôi đủ rồi.”
… Vân Khuynh rủ mắt, khả nghi trầm mặc mấy giây.
Một lát sau, nàng nâng mày, liếc hắn một cái.
“Anh không phải vật thí nghiệm do em thu nhận à?”
Nàng níu Lục Tiêu, cười xấu xa.
Sau đó…
Vân Khuynh bị “Vật thí nghiệm” của mình nhằn cho mấy phát.
E hèm.
Vì vậy, lẽ ra hai con người đang phải tranh đoạt cái thứ không gian mà người khác coi là của quý, không chỉ không có tí mừng rỡ tò mò nào, ngược lại còn không thèm thẹn thùng, không da mặt hôn trên đất người ta.
*
Mãi lâu sau hai người mới từ từ điều tra không gian.
Linh tuyền và vật liệu bên đường liếc phát là thấy được.
Nhưng khác với Triệu Thành Nam, Vân Khuynh lại cảm thấy hứng thú với căn lầu trúc bị sương mù che dày đặc phía bên phải.
Vì vậy trong lúc Lục Tiêu bận nghiên cứu thành phần nước của Linh tuyền, nàng bước mấy bước về phía đám sương mù.
Trong khoảnh khắc Vân Khuynh tiến lại gần ——
Sương mù bỗng nhiên tản ra, tạo thành một khoảng trống cho nàng bước vào!
Vân Khuynh nhíu đôi mày thanh tú.
Nàng quay đầu, muốn tìm đường đi về phía bên trái.
Nhưng lại phát hiện ra, tầng không tựa như một tấm bình phong ngăn trở, không thể quay đầu lại được.
Bốn phía xung quanh đều là sương mù trắng xóa.
Vân Khuynh lật cổ tay, phóng mảnh băng ra theo bản năng.
Sương mù dày đặc chuyển động!
Giây tiếp theo, nuốt trọn toàn bộ công kích của nàng.
Ấy ầy, không ổn rồi!
Vân Khuynh giật mình, lại nhìn sương mù bốn bề quanh người ——
Nàng cảnh giác quay đầu lại nhưng chẳng thấy gì ngoài một màu trắng xóa, chỉ có thể đi tiếp trên con đường nhỏ được vạch trước.
Mà từ xa nhìn lại, căn lầu trúc phía cuối con đường cũng không còn cách bao nhiêu nữa.
Kiểu bố trí như này, chắc chắn là muốn dẫn nàng đến đây…
Chẳng qua là, Vân Khuynh không lập tức đi theo đó ——
Dưới tình cảnh quỷ dị như này, làm việc tùy hứng không phải là phong cách của nàng.
“Lục Tiêu…” Vân Khuynh quay đầu lại, cao giọng gọi người yêu tới.
Mỗi tội không gian cô lập như này không biết có thể cách âm hay không.
Không ai trả lời…
Cuối cùng nàng yên tĩnh lại, thở dài bỏ qua, xoay người đi về hướng đường mòn ——
Chỉ có môi là bất giác cong lên, che giấu nụ cười châm biếm.
Sau lưng, vài luồng khí đen yên lặng đi theo.
Lầu trúc.
Căn nhà nhỏ ba tầng tràn ngập phong cách cổ xưa thanh nhã tạo lạc trong sân, cửa cũng không khép.
Thẳng vào lầu một là phòng khác. Vân Khuynh đứng ở sân trước, chỉ thấy chính giữa có một cái bàn bát tiên chạm hoa.
(bàn bát tiên là bàn vuông hay để trong mấy cái tửu lâu thời xưa ý.)
Mà bức tường phía sau hình như treo thứ gì đó ——
Nàng chớp chớp mắt, không vào ngay.
Một lát sau.
Trong bóng tối dường như phát ra vài tiếng động mờ ảo, theo cảm giác dường như dẫn dắt Vân Khuynh theo.
Lòng phòng bị của nàng lại càng mạnh hơn, chớp chớp mắt, thanh tỉnh lại.
Nhưng ngoài mặt nàng vẫn đi theo tiếng “gọi”, bước vào tiểu lâu.
Bước vào trong mới nhìn rõ phía sau chiếc bàn là một bức tranh họa mỹ nhân cổ đại.
Hơn nữa khuôn mặt còn giống với khuôn mặt của nguyên chủ.
Vân Khuynh híp híp mắt, thầm suy đoán trong lòng.
Quả nhiên, giây tiếp theo.
Một giọng nữ đoan nghiêm vang lên.
“Ta là Thanh Dao chân nhân, còn ngươi là huyết mạch đời sau của ta…”