Nàng lui ra sau một bước, mắt đẹp chột dạ nhìn trái nhìn phải, quả thực muốn tìm cái hố chui xuống.
“Tôi… tôi viết loạn,” Vân Khuynh ấp úng nói: “Không cần làm bẩn mắt Bùi gia chủ…”
Bùi Quân Mịch cười khẽ một tiếng, cặp mắt đào hoa mị người khẽ nâng, thẳng tắp chế trụ mắt nàng.
Vân Khuynh không khỏi cứng lại.
Trong thời gian ngắn nàng ngây người, người đàn ông đã tiến lên, vòng tới phía sau nàng, bắt lấy cổ tay nàng!
Vân Khuynh bị đau, tay cũng theo đó buông lỏng ra.
Tờ giấy Tuyên Thành kia, liền nhẹ nhàng rơi xuống tay Bùi Quân Mịch!
“Anh…” Vân Khuynh lấy lại tinh thần, phát hiện người đàn ông đang chuyên chú nhìn tờ giấy, không khỏi xấu hổ.
Kia, kỳ thật là một bức tranh.
Bùi Quân Mịch để nó lên bàn sách, chậm rãi mở ra.
Một bức tranh thủy mặc tinh tế hiện ra trên trang giấy trắng tinh, nam tử trong bức tranh, dựa vào thân cây liễu, mặt mày tuấn mị, một thân áo trắng phiêu dật, cổ áo khẽ bay. Động lòng người nhất là đôi mắt đào hoa híp lại, nét mặt cười như không cười, mang theo ý câu nhân như có như không, phong lưu thiên thành.
Cái này, làm Bùi Quân Mịch ngơ ngẩn.
Nam tử trong bức tranh này, tuy rằng mặc cổ trang, nhưng, mặt mày cùng thần thái, cực kỳ giống một người.
… Chính là hắn.
Bùi Quân Mịch nghiêng mắt, thoáng nhìn hướng Vân Khuynh.
Liền thấy trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo, sớm đã đỏ bừng.
“Diệp tiểu thư… không có gì giải thích sao?”
Giọng nam lười biếng mà nghiền ngẫm vang lên. Bùi Quân Mịch dựa nghiêng trên bàn sách, cười như không cười liếc Vân Khuynh.
Cùng thần thái người trong bức tranh, không có sai biệt.
Vân Khuynh cắn cắn môi, xấu hổ tới cực hạn.
Hôm nay, tâm tình nàng không tốt, vừa vặn đi qua thư phòng, thấy có bút mực, liền nổi lên hứng thú.
Không nghĩ tới, cuối cùng sẽ vẽ nên bức tranh này.
Kỳ thật, khi nàng hạ bút, đang cân nhắc chuyện đối phó với Diệp Âm Âm, cả người, đều tâm thần không yên. Tự nhiên, ý thức cũng không quá rõ ràng.
Đặt bút xuống, định vẽ xấu lung tung một chút thôi, nhưng…
“Chỉ là tranh chân dung, nhất thời hứng khởi, mượn bản gốc của Bùi gia chủ…” Vân Khuynh nỗ lực bình tĩnh lại, ý đồ vân đạm phong khinh mà tránh qua việc này.
“Nhưng mà, mạo phạm quyền chân dung của Bùi gia chủ, quả thật tôi không đúng…”
Không đợi nàng xin lỗi xong, người đàn ông khoát tay: “Thôi, Diệp tiểu thư nói như vậy, lại có vẻ như Bùi mỗ đã keo kiệt.”
Bùi Quân Mịch cười cười, ý vị không rõ: “Chỉ là không nghĩ tới trình độ vẽ tranh của Diệp tiểu thư lại cao như thế.”
Đầu ngón tay thon dài của hắn lướt qua viền giấy, trong mắt có kinh diễm.
Hắn nói thật.
Vân Khuynh nhạy bén bắt được điểm này, đột nhiên nói: “Khó được Bùi gia chủ thưởng thức, tôi… không bằng, ngài nhận lấy bức tranh này đi.”
Bùi Quân Mịch nâng mắt, còn không kịp quan sát sắc mặt của nàng, liền thấy cô gái này quay người, chạy ra ngoài.
“Tôi đi nấu cơm.”
Trong thư phòng, chỉ còn lại một người đàn ông.
Bùi Quân Mịch rũ mắt, tư thái tùy ý dựa nghiêng vào bàn, cười trầm thấp.
*
Phòng bếp.
Vân Khuynh sắp xếp lại nguyên liệu nấu ăn.
Chỉ thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, động tác tay càng đâu vào đấy.
Thế nhưng, trong lòng nàng, kỳ thật đã sớm loạn thành một đoàn.
Lời giải thích gượng ép vừa rồi, đừng hỏi Bùi Quân Mịch có tin hay không, chính bản thân Vân Khuynh, cũng không lừa được chính mình.
Kiếp trước, nàng là thiên kim thế gia, tất nhiên cầm kỳ thi họa đều tốt.
Mỗi khi trong lòng khó chịu, lại ngại lễ nghi, Vân Khuynh không thể phát tiết kịch liệt, liền vẽ vời làm thơ một phen, cũng rất phong nhã.
Nhưng… Tranh của nàng, trước nay đều là phong cảnh hoa cỏ, cho tới giờ chưa từng xuất hiện nam tử…
Càng miễn bàn, nàng còn vừa đem tranh của mình đưa cho Bùi Quân Mịch…
Đặt ở cổ đại, loại hành vi này, quả thực là đính ước lén lút.
Nghĩ như thế, Vân Khuynh chỉ cảm thấy mặt lại nóng lên.
Nói vậy, nàng cũng coi như vừa thổ lộ kín đáo đi.
Chỉ là, tư duy của người đàn ông hiện đại, phỏng chừng không phát hiện ra đâu.
Cũng tốt… Vân Khuynh thở dài, nghe nói, ai thổ lộ trước người đấy thua.
Hơn nữa, trạng thái hiện tại của nàng, xác thật không thích hợp.
Không bằng, suy xét nên đối phó thế nào với bọn Diệp Âm Âm trước đi.
Vân Khuynh rũ mắt, bỏ đi tâm tư dư thừa.
Không bao lâu.
Bữa tối phong phú đã bày đầy bàn ăn.
Lúc Vân Khuynh bưng lên món ăn cuối cùng, liền nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu.
Nàng ngẩng đầu, cười xinh đẹp.
“Bùi gia chủ, có thể dùng cơm.”
Trong phòng bếp rộng lớn, ánh đèn sáng sủa, hương thơm thức ăn truyền đến, cô gái đang đeo tạp dề bày chén đũa…
Hết thảy, làm tòa nhà trống vắng thật lâu này, tràn đầy lên.
Liền… như là…
Nhà?
Bùi Quân Mịch đột nhiên cười nhạo một tiếng, tùy ý ngồi xuống, hạ mắt, giấu đi tia ánh sáng tối tăm không rõ.
Vân Khuynh nhấc mắt, cẩn thận liếc vị này một cái, không rõ hắn lại bị làm sao.
“Như thế nào?” Bùi Quân Mịch nâng lên cặp mắt đào hoa mê người, trong ánh mắt, chỉ có vài phần trêu đùa lười nhác.
Vẫn là bộ dáng trước nay của hắn.
Vừa rồi là ảo giác?
Vân Khuynh nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều. Nàng yên lặng nhìn vào mắt người đàn ông, ánh mắt chân thành tha thiết.
“Bùi gia chủ, về chuyện hợp tác của chúng ta, tôi có đề nghị mới…”
*
Hôm sau.
Tập đoàn họ Diệp.
Là tập đoàn tài chính đứng đầu Đế Đô, tổng bộ tập đoàn họ Diệp là một căn nhà cao ốc xa hoa ở thành nam.
Sáng sớm thứ hai đầu tuần, các viên chức đang lục tục đến.
Chỉ là, hai ngày nghỉ vừa qua, tuy đã trở lại vị trí, không ít người rõ ràng còn chưa tiến vào trạng thái, tâm tư bay xa. Trên sân khấu, Lê Tiểu Tiểu dựa vào người đồng nghiệp, khéo léo có lễ đứng yên, mí mắt lại bắt đầu đánh nhau.
Buồn ngủ a…
Đúng lúc cô sắp ngủ gật mất, một giọng nữ đột nhiên vang lên.
“Vị tiểu thư này, cô có thể giúp tôi thông báo một chút không?”
Tiếng nói ấy, thanh thúy ngọt ngào, rồi lại bất giác thanh lãnh, như châu ngọc rơi xuống, rơi vào bên tai cô.
Lê Tiểu Tiểu lập tức tỉnh ngủ.
Cô vừa ngẩng đầu nhìn, liền kinh hãi.
Trời ơi!
“Ngài… Ngài là…”
Lê Tiểu Tiểu nhìn vị đại mỹ nhân trước mắt, thiếu chút nữa nghĩ rằng mình nằm mơ.
Đối phương mỉm cười nhìn cô, trong ánh mắt mang theo trấn an.
“Tôi muốn tìm chủ tịch Diệp. Ngài ấy ở…?”
Lê Tiểu Tiểu đỏ mặt, ấp úng nói: “Sáng nay chủ tịch và tổng giám đốc Diệp chuẩn bị họp ở tầng 23, ngài có thể đi lên.”
Cô gái kia nghe vậy, nói cảm ơn với cô, rồi cười cười, xoay người rời đi.
Lê Tiểu Tiểu ngơ ngẩn mà nhìn bóng dáng cô gái kia.
Qua vài giây, mới đột nhiên phản ứng lại, một phen túm lấy đồng nghiệp bên cạnh, “Cậu, cậu có thấy…”
“Là cô ấy! Chúng ta không hoa mắt chứ!?”
Em gái vừa rồi vẫn làm phông nền trước sân khấu cũng điên rồi.
“Lê Tiểu Tiểu, vận cậu thật tốt, sao cô ấy không hỏi tớ…”
“Đúng vậy. Trời ơi, trời ơi, đây là đại tiểu thư! Quả thực còn đẹp hơn trên TV!”
Vài người kích động thảo luận, còn có người lấy di động ra, điên cuồng ấn bàn phím.
Không bao lâu.
Tin đại tiểu thư xuất hiện ở công ty, thông qua mấy diễn đàn bát quái, lập tức truyền khắp tòa nhà.
Mà lúc này, tầng cao nhất.
Trước phòng họp.
Đoàn người vừa chuẩn bị đi vào đều đứng ngốc ở cửa.
Diệp Cẩn Huy đứng đằng trước, đã đen mặt.
Mà sắc mặt Diệp Bỉnh Hiên cũng không tốt, cảnh giác nhìn lướt qua vị khách không mời mà đến, phía sau, còn che chở một tiểu mỹ nhân nhu nhu nhược nhược.
“Cô tới làm gì?”
Rốt cuộc, Diệp Cẩn Huy mở miệng, trong ngữ điệu nghiêm khắc, ý trách móc vô cùng rõ ràng.
Vân Khuynh nhấp môi cười.
“Cha, cha nói như vậy, con gái không hiểu. Con đến công ty nhà mình xem, cũng không được sao?”