“Hình như hắn ta đã biết được nhược điểm của vị kia rồi.”
“Hả?!” Vân Khuynh nheo mắt, đột nhiên nói. “Tối nay các anh dẫn đội tinh nhuệ đi bảo vệ tiến sĩ Lục đi.”
Mọi người kinh ngạc.
Thậm chí Ngôn Hoa còn khó tin hỏi: “Chẳng lẽ không để người lại canh cổng thành à?”
Vân Khuynh cong môi: “Tôi đi.”
“Như thế quá nguy hiểm!” Lý Lực vừa nói, đột nhiên trợn mắt.
“Trợ lý Tống, chẳng nhẽ dị năng của cô…”
Hắn nhớ lại trận lần trước, lúc mọi người âm thầm siết cổ lũ tang thi, dị năng của cô e rằng đã lên tới cấp 6 rồi…
Chẳng lẽ mới một thời gian ngắn đã thăng cấp tiếp?
Rốt cuộc, tất cả mọi người cùng trầm mặc.
Cuối cùng, Vân Khuynh dặn dò bố trí, lại nhìn sắc trời một chút.
“Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về phòng thí nghiệm đây.”
Nàng xoay người, định rời đi ——
“Lão đại!” Ngôn Hoa bỗng nhiên gọi nàng.
“Sao thế?” Vân Khuynh nhíu mày.
“Cô… là người của anh ta thật à?”
Ngôn Hoa cắn răng, mấy tháng vừa qua, cô ta thật lòng sùng bái người phụ nữ này.
Đối phương vừa có thực lực, lại có trí tuệ, thậm chí còn âm thầm làm cho căn cứ ngày càng phát triển.
Chẳng qua, lúc đầu cô lại sắm vai phát ngôn viên của Lục Tiêu.
Mà đây, thực ra cũng là nghi vấn của Lý Lực và Mạnh Giang.
Lúc này, cả ba người đều nhìn cô, thần sắc phức tạp.
Vân Khuynh liếc họ vài lần, chợt cười khẽ.
“…Các người mong như thế à?”
“Tôi…” Ngôn Hoa cắn môi, quả quyết nói: “Cho dù như nào, tôi vẫn sẽ theo cô.”
“Trợ… Không, lão đại!” Một bên, Mạnh Giang cũng thẳng thắn nói: “Tôi cũng thế!”
Cuối cùng, chỉ còn mình Lý Lực.
Người đàn ông thô lỗ này hiếm khi lại gục đầu xuống.
Giây sau, hắn ngẩng đầu hiên ngang: “Tôi nay, phản Vu An, chúng ta dứt khoát cùng lên!”
“Tóm lại, ba người chúng ta và cả anh em dưới trướng nữa… chỉ nhận mình cô làm lão đại thôi!”
Cuối cùng.
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, cô gái cong môi cười: “Đã vậy…”
Nửa tiếng sau.
Phòng nghiên cứu.
Vân Khuynh vừa bước vào phòng đã nghe thấy người đàn ông khoác áo blouse trắng hỏi.
“Cô vừa đi đâu vậy?”
Nàng dừng lại, tỉnh bơ đáp: “Hẹn tiểu đội đêm nay ra thành giết tang thi.”
Lục Tiêu nheo mắt, so dây với ánh mắt thành khẩn thuần khiết của cô gái.
Cuối cùng, hắn cười xòa, xoay người không hỏi nữa.
Ngược lại, Vân Khuynh cong môi. Đột nhiên tiến lên, ôm lấy eo hắn.
“…Cô làm gì vậy?”
Giọng đàn ông lành lạnh, thần sắc khó lường, nhưng lại không có ý định hất nàng ra.
Vân Khuynh cụp mắt, lại ngửi thấy mùi hương sạch sẽ của hắn, cười khẽ.
Trong giây lát, cả hai đều không động đậy ——
Trên thực tế, hơn ba tháng này, không chỉ có mình thế lực ngầm của Vân Khuynh phát triển nhanh chóng, mà còn có cả tình cảm của hai người.
Người yêu mấy kiếp, sớm chiều bên nhau, ôm nhau ngủ, mập mờ lên men là tự nhiên không phải hỏi.
Nhưng phát triển từng bước vẫn trì trệ không tiến nữa.
Có một số thứ, hiểu lòng không đủ.
Lục Tiêu chỉ quan tâm tới mỗi chuyện nghiên cứu Y học, hắn cũng chẳng phải không hiểu tình thế của căn cứ, mỗi tội là lười chẳng muốn để ý thôi.
Hành động ngầm của Vân Khuynh, hắn không thể nào không nhận thấy.
Vậy mà Lục Tiêu không thèm quan tâm, thậm chí còn có ý muốn dung túng.
Đến nỗi ngay cả Vân Khuynh cũng tự nhiên cảm nhận được kiểu ý tứ đó của hắn.
Cô cũng lờ mờ đoán được ý của Lục Tiêu, nhưng nếu muốn nói ra, phải đợi đoạt quyền thành công đã.
Tất cả… đều chờ đêm nay.
Có điều trước khi thành sự, Vân Khuynh vẫn không nhịn được chủ động một lần.
Lúc này, nàng ôm hắn, buồn bực nói: “Tối nay em phải đi ra ngoài.”
Giây tiếp theo.
Lục Tiêu bỗng nhiên xoay người, lật ngược người lại, bao lấy nàng.
Người đàn ông tuấn nhan hoàn mỹ vẫn dửng dưng như trước nhưng ánh mắt lại để lộ sự lạnh lẽo hiếm thấy.
Hắn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Vân Khuynh ——
Nhìn cô khẽ cười yếu ớt dưới ánh mắt mình.
“Anh… chờ em về nhé.”
Lục Tiêu vẫn trầm mặc như cũ, ánh mắt trầm xuống.
Quay về ư?
Ha!
Sự trào phúc xoẹt qua đôi mắt sâu của người đàn ông.
Sau đó, hắn buông lỏng cô gái.
*
Đêm xuống.
Căn cứ Giang Nam đã chìm vào giấc ngủ say, lúc này, dường như những con quái thú đang ẩn nấp, chực chờ giương nanh múa vuốt.
“Nhanh lên!”
“Mở cổng thành!”
Trong đêm tối, dường như có ánh sáng phát ra.
Mấy phút sau.
“Hống ——” “Ô ——”
Tiếng tang thi gào thét kinh thiên động địa phát ra, thoáng chốc đánh thức tất cả mọi người trong căn cứ.
“Tang thi à?”
“Tang thi quẩy nát căn cứ rồi!”
“Lạy chúa, chạy mau!”
…..
Trong tiếng huyên náo kinh hoàng, đèn đuốc cùng lúc bật lên, trời đất rõ ràng ——
Lại thấy đống quái vật mặt xanh răng nanh ùn ùn kéo tới! Mùi hôi thối trong không khí tựa như làm người ta tắc thở, chỗ nào cũng có tang thi đang lao tới.
Lúc này, tiểu đội dị năng lẫn quân đội trong căn cứ bắt đầu phản kích.
Tiếng súng cùng ánh sáng dị năng phát ra hòa vào nhau, đốt nửa bầu trời.
Từng con quái vật ngã xuống, phòng tuyến phía ngoài tạm thời chế trụ được công kích.
Nhưng mà, không hề có tiếng hoan hô, vẻ tuyệt vọng đều hiện lên trên mặt mọi người ——
Bởi vì đó là những con nằm trong, còn vây phía ngoài kia, là tang thi cấp 6!
Đó là vua của đám bên ngoài kia, năng lực ăn mòn nọc độc, sớm đã bị liệt vào danh sách đối tượng phòng ngự của căn cứ.
Vì vậy mọi người liếc phát đã nhận ra ngay được kẻ thù cường đại này.
Có thể nói rằng, đó là cấp 6, mà người có dị năng mạnh nhất trong căn cứ là đại tá Vu An cũng chỉ mới có cấp 6 mà thôi.
Chưa kể tới, cùng một cấp, loài người không bằng tang thi được!
“Xong rồi! Thôi xong cmnr!”
“Đại tá Vu An…”
“Không, tôi chưa muốn tèo đâu…”
Tiếng kêu rên vang lên, tang thi hạng xoàng đang đi rải rác trên đấy, cuối cùng, tang thi cấp 6 khẽ nhếch môi, vung tay ——