Trong chớp mắt, tiếng kêu thảm thiết của tang thi đã làm cho tất cả mọi người buốt sống lưng
“Sao lại có thể như vậy được?”
Mọi người không thể tưởng tượng nổi mà hét lên, họ vừa thấy ——
Bóng dáng nhỏ bé ban nãy bỗng nhiên ngưng tụ thành một một xoáy nước khổng lồ, xoay tròn đánh thẳng về phía zombie.
Trong khoảnh khắc hơi nước đập vào những con tang thi đó, đột nhiên ngưng kết thành nước đá sắc nhọn, hung hăng đâm xuyên qua những cơ thể màu xanh trắng.
“Phụt”——
Thanh âm làm cho người ta ê cả răng, xác con tang thi cấp 4 nổ tung thành từng mảnh, tay chân vụn thịt văng đầy ra đất.
“Hống! Ô ——”
Vài giây sau, người đàn ông nãy giờ chiến với con tang thi cấp 4 còn lại cũng giải quyết xong đối thủ.
Tang thi cấp 3 còn sót lại không nhiều lắm, gầm to chạy mất hút.
Nguy hiểm thoáng chốc được giải trừ.
Vậy mà.
Xung quanh vẫn yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ yếu của cô gái kia.
“…Cô là dị năng giả cấp 4 đấy à?”
Cuối cùng sau một hồi lâu, người đàn ông cường tráng kia cũng mở miệng hỏi trước, vẻ mặt phức tạp.
Vân Khuynh cười khẽ, không hề có ý định che giấu.
“Ừ.”
Hiện trường lại yên tĩnh lần nữa.
Không ai không kinh nghi (ngạc nhiên + nghi ngờ) ——
Tại sao một “vật thí nghiệm” cấp 2 mới đấy đã biến thành cao thủ cấp 4 vậy?
Cơ mà dù sao thì cũng nhờ cô ra tay mới giúp họa giải trừ nguy cơ.
Nhưng…
“Lý Lực, dị năng giả hệ lực lượng.”
Người đàn ông mặc quân trang mặt đổi sắc, tự giới thiệu bản thân sau đó chắp tay lại.
“Ngày hôm nay rất cám ơn cô, có điều cô vẫn phải theo chúng tôi quay về căn cứ.”
Hắn vừa nói vừa có chút lo lắng.
Haizzz.
Lần này, Vân Khuynh cũng coi như đã trả lại cái “ân cứu mạng” kia rồi, theo lý mà nói họ cũng không nên tính kế con gái người ta nữa.
Nhưng mà… ai dám để cho “vật thí nghiệm” chạy chứ?!
Nếu đối phương định phản kháng thật, họ cũng chỉ đành lấy đông đánh yếu hạ cô thôi.
Trong khoảnh khắc, cả đội quân đều rối rắm, mà Ngôn Hoa đang ngồi trong thùng xe phía sau kia cũng đang phấn nộ nắm tay thành quyền.
Dưới ánh mắt của mọi người, Vân Khuynh vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Tôi không chạy đâu, các anh đừng lo.”
Haizzz.
Mọi người cười trừ, cũng là bất đắc dĩ cả.
Chỉ có Vân Khuynh lúc nhìn những ánh mắt tránh né đó, dở khóc dở cười ——
Trên thực tế, nàng rất nghiêm túc ——
Căn cứ Giang Nam, không thể không đi được.
Không kể đến người yêu hư ảo bác sĩ Lục kia nhà mình, đứng trên góc độ của Triệu Thành Nam mà nói, Vân Khuynh cũng chẳng ham về lại chỗ tra nam kia chơi trốn tìm đâu.
Mấy ngày bị hành hạ vừa rồi, nàng chẳng hề có chút cảm động lây nào tới căm hận của nguyên chủ cả.
Giờ mà Triệu Thành Nam xuất hiện trước mặt Vân Khuynh, đảm bảo chuyện đầu tiên nàng làm là xiên cho gã mấy nhát.
Vân Khuynh tưởng tượng ra 10 loại hình tra tấn thảm khốc trong đầu, môi vẫn cười ấm áp, gương mặt tươi cười không có chút u ám nào.
Nàng nhìn về một đám quân nhân đang áy náy, cười khẽ nói.
“Có điều, sau này đừng trói tôi nữa nhé?”
…
Vân Khuynh nói câu này chỉ mang ý chấm biếm.
Trên thực tế, đã đạt tới cấp 4, mấy cái dây thừng kia quá vớ vẩn đối với nàng.
Có điều, sau những ngày sống chung, Vân Khuynh có thể cảm nhận rõ ràng thái độ của mấy người kia đối với nàng đã khác rất nhiều ——
Đặc biệt sau khi cùng nhau chiến đấu, nàng còn thu hoạch được không ít ánh nhìn tôn kính phức tạp.
…
Nửa tháng sau.
Đoàn người cuối cùng cũng đến đích.
Trước pháo đài ở cổng thành, đâu đâu cũng là đồn trú xác xơ tiêu điều của quân đội đang nghiêm tra những người tị nạn.
Vân Khuynh nheo mắt, ở trong xe nhìn ra ——
Đây là căn cứ Giang Nam ấy hả?
“Tống Vân Khuynh!”
Đột nhiên Ngôn Hoa thấp giọng gọi, tiến lại gần âm thầm đưa cho nàng một cái túi: “Cô đi mau đi!”
Vân Khuynh ngưng một lúc, hơi ngơ ngác nhìn đối phương.
“Cô…” Cô không nghĩ rằng vị lúc đầu nhìn mình không vừa mắt kia sẽ làm như vậy.
Mà Ngôn Hoa nãy giờ bị nàng nhìn chằm chằm lại gấp gáp nói tiếp.
“Nhanh lên! Nhân lúc bọn Lý Lực đang đi báo danh thì chạy nhanh…”
“Cám ơn!”
Vân Khuynh cười khẽ, tiến lại khẽ nói nhỏ bên tai cô: “Cô gái tốt!”
Giây tiếp theo.
Nàng chống tay, nhảy khỏi xe.
Trong xe, vành tai của Ngôn Hoa lặng lẽ đỏ ửng.
Mẹ! Cô mắng thầm, có chút lo lắng, nhưng nghĩ tới có thể cứu được…
“Cô ta làm cái quần gì vậy?!” Nhưng mà lúc Ngôn Hoa nhìn xuống đất, hoàn toàn kinh hãi.
Cái mụ kia!
Thế mà lại chạy về phía ghi danh!
“Đm!”
Cuối cùng, cô vẫn phải trơ mắt nhìn người kia đi vào căn cứ cùng với đám Lý Lực.
*
Vân Khuynh cảm thấy tình cảnh bây giờ vô cùng quái lạ.
Nàng lấy thân phận “vật thí nghiệm” để ghi danh vào căn cứ, vậy là bị xếp ngay vào phòng nghiên cứu bí ẩn trong truyền thuyết, lại còn bị nhốt vào trong một cái…
Phòng thí nghiệm u u ám ám.
Có điều, chẳng có ai động tới nàng cả.
Trừ y tá đưa cơm mỗi bữa ra, Vân Khuynh chẳng thấy được một mống vật sống nào.
Cuộc sống nơi đây hơi bị buồn tẻ, Vân Khuynh thậm chí còn nhờ hệ thống đánh giá giá trị vận khí của mấy nhân vật nam.
Mà lần này, hệ thống không hề đình công giống như ở trong hai thế giới trước ——
Quả nhiên, cả Lục Tiêu lẫn Triệu Thành Nam đều là hai nhận vật có giá trị vận khí siêu cao, hoàn toàn hợp với nhiệm vụ công lược.
Vì vậy, mong muốn gặp người thương của Vân Khuynh càng ngày càng lớn, nhưng vẫn chỉ có thể bất lực ngồi trên bàn giải phẫu, ngắm mấy bình thủy tinh…
Đựng mấy bộ phận thân thể con người.
Haizz.
Hôm nay, nàng bưng hộp đựng thức ăn lên, đối mặt với một cái đầu người vặn vẹo ăn ngon lành.
“Tôi ăn xong rồi.”
Mãi một lúc sau.
Nàng buông chén dĩa xuống, cười với cô gái đưa cơm một cái.
Y tá kia tái mặt lùi về phía sau mấy bước: “À, vâng.”
Nói xong, cô ta nhanh chóng dọn đồ, hoảng sợ chạy vụt ra ngoài.
Lạy chúa trên cao!
Cô ta ở đây lâu như thế rồi, “vật thí nghiệm” cũng gặp chẳng thiếu, khóc trời khóc đất, liều chết giãy giụa cũng chẳng hiếm, cơ mà lần đầu tiên thấy trường hợp kinh dị như này.
Y tá nhớ lại cảnh người kia vừa nhìn cái đầu của tang thi vừa ăn cơm, rùng cả mình, hú hồn chim én!
Mà trong phòng thí nghiệm.
Vân Khuynh nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào mấy cái lọ khẽ nhếch miệng cười.
Thật ra, trong mấy cái lọ dung dịch ngâm này, có không ít tinh hạch.
Mà nàng từ xưa tới giờ toàn tự mình tu luyện, chưa thử công dụng của tinh hạch bao giờ.
Cô gái nào đó tu luyện đến mức ngu người thờ ơ nghĩ.
Nàng mỉm cười đứng dậy, đặt tay lên một cái bình thủy tinh đựng người.
Vài ngày sau.
Chuông báo động của viện nghiên cứu luôn yên lặng bỗng hú ầm lên ——
“Sao vậy?”
“Hình như có người đang xâm phạm!”
“Ở tầng năm, báo với bên quân đội nhanh!”
…
Trên tầng năm, trong một phòng thí nghiệm, Vân Khuynh đang tu luyện bất giác mở mắt.
Quả nhiên, giây tiếp theo.
“Rầm!”
Tiếng đụng cửa vang lên, lửa bốc cháy.
Một bóng người lẻn vào trong, mới đi vài bước đã tới trước mặt nàng.
“Vân Khuynh!”
Người đàn ông rời đi vì đống tang thi mấy tháng trước – Triệu Thành Nam kích động lao về phía bàn phẫu thuật.
“Khổ cho em rồi…”
Trên khuôn mặt anh tuấn chất chứa thâm tình, gã cúi đầu nhìn bạn gái nãy giờ không nói gì, thương tiếc.
Chắc là bị dọa sợ rồi.
Cho dù hồng nhan vây quanh gã mấy tháng vừa rồi càng ngày càng nhiều nhưng trong lòng Triệu Thành Nam, Tống Vân Khuynh vẫn là người gã yêu nhất, là người duy nhất có thể đảm nhiệm vị trí vợ cả!
Nghĩ nghĩ, gã đưa tay, định kéo Vân Khuynh lên: “Chúng ta chạy mau, chỗ này…”
Triệu Thành Nam thâm tình nói, Vân Khuynh cuối cùng cũng nâng mắt, cười ôn nhu nhìn gã.
Gã không tự chủ cười lại.
Cô gái thanh nhã xinh đẹp cong môi, dường như định khoanh tay ôm lấy cổ gã.
Nhanh như chớp, bỗng nhiên đổi hướng!
Một cột băng đội nhiên xuất hiện, nàng không hề do dự, chuyển tay đâm thẳng vào ngực của người đàn ông!
Cứ vậy, chỉ trong thoáng chốc, Triệu Thành Nam còn không kịp phản ứng lại, lời còn chưa nói hết.
“Mấy tên điên kia định bắt em làm vật thí nghiệm… Aaaa!”
Ngực đau xót, máu tươi phun ra như suối, đau như muốn xé ra, gã ngạc nhiên trợn mắt.
Giây tiếp theo.
Một giọng nam đột nhiên truyền tới từ phía cánh cửa.
“Ái chà! Ai định đưa vật thí nghiệm của tôi đi như này?”
————————————————
P/s. Nếu mọi người cảm thấy nhân vật chính hơi bị hóa đen thì, xin tin rằng… đúng là thế đó ==
Di chứng do việc tu luyện quá độ cộng với liên tục gặp ác mộng QAQ.