Hai người đang lôi kéo, cửa thang máy lại đột nhiên mở ra. Tiếp theo có tiếng bước chân truyền đến.
“Này, mấy người đang làm gì?”
Một giọng nam văn nhã nôn nóng truyền đến.
“Tiểu Chu, cậu quản lý trật tự thế nào thế!?”
Thoáng chốc, Kiều Bắc Vọng và Vương Mộng Huyên đều ngừng lại động tác, cảm thấy mất mặt.
Lại đảo mắt nhìn lại, lại thấy Chu Nhiên dẫn đường họ vào khách sạn lúc trước, xấu hổ đứng một bên ——
Đối phương chính là nhân viên cao tầng của công ty đã phát hành game “Đại Sở Hoàng Triều”, Khoa học kỹ thuật Thần Hoàng!
Mà người này có thể gọi là “Tiểu Chu”, có thể thấy được thân phận không bình thường!
Vương Mộng Huyên hơi ủ rũ, một bên sợ hãi sửa sang lại quần áo, một bên trộm ngước mắt.
Kiều Bắc Vọng hắng giọng một tiếng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Nhưng mà, khi hai người nhìn thấy người đang được vây ở trung tâm nọ, đồng tử đều không khỏi co rụt lại ——
Người đàn ông yên lặng đứng ở đó, chỉ là áo sơ mi trắng, quần âu đơn giản.
Nhưng gương mặt tuấn mị tới cực điểm, môi mỏng hơi mím, không có một động tác gì khác, khí tràng quanh thân đã khiến người ta không dám nhìn gần.
Nhân vật như vậy….
Quả thật hoàn mỹ như muốn chứng minh thế nào mới là cực phẩm trong mắt phụ nữ, kẻ địch số một trong mắt đàn ông!
Vương Mộng Huyên ngơ ngẩn nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy Kiều Bắc Vọng mình luôn bám lấy chẳng là cái thá gì.
Mà Kiều Bắc Vọng âm thầm cắn răng, ý thức so đấu của giống đực dâng lên, chỉ cảm thấy bộ dáng trong mắt không chứa nổi một hạt cát của đối phương, rõ ràng là đang khiêu khích mình!
Nhưng mà, cho dù bọn họ não bổ thế nào, đối với Tiết Cận Sâm, cũng chẳng khác gì không khí.
Hắn căn bản không đặt hai người vào trong mắt.
Đột nhiên.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ sau lưng truyền đến, ánh mắt người đàn ông hơi lóe, môi mỏng gợi lên một độ cong.
Vương Mộng Huyên bỗng nhiên tim đập thình thịch —— hắn thế mà cười với mình….
Giây tiếp theo.
Lại thấy người đàn ông tuấn mỹ kia xoay người, ôm chặt một cô gái vào lòng.
“Khuynh Khuynh, đừng nháo.”
Thế nhưng lại quay lại với Lục Vân Khuynh!
Vương Mộng Huyên thoáng chốc trừng lớn mắt.
Kiều Bắc Vọng càng không thể tin tưởng mà nhìn hai con người thân mật, máu nóng trào dâng!
Nhưng mà, đối phương ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho bọn họ.
Vân Khuynh cười khẽ liếc một đám người bên cạnh Tiết Cận Sâm, ánh mắt giảo hoạt.
“Đây là….?”
Lại không ngờ, vừa dứt lời, mấy tiểu tử kia liền cong eo, cùng hô lên.
“Chị dâu!”
Vân Khuynh: “….”
Nàng có chút dở khóc dở cười mà nhìn bọn họ, đánh giá tình huống, lại vẫn mở miệng trêu chọc.