“Được rồi.” Kiều Bắc Vọng vẫy vẫy tay, trông thấy bộ dáng tiểu nữ nhân của cô ta, tức khắc mềm lòng.
“Thực lực hơi thiếu, không phải còn có 30% phiếu bầu của người xem sao?”
“Có anh chống lưng cho em, em sợ cái gì?”
Nghe được phiếu của người xem, Vương Mộng Huyên rũ mắt, ánh mắt có chút lập lòe ——
Cô ta nhớ tới lăng xê vài ngày trước đó.
Không tồi.
Trên thực tế, sau lưng đều là Kiều Bắc Vọng động tay chân.
Mà phương diện này, đương nhiên cũng bao gồm chủ ý đối chiếu với hình tượng xấu xí của Lục Vân Khuynh.
Kỳ thật, Vương Mộng Huyên còn từng phản đối.
Rốt cuộc hiện tại Lục Vân Khuynh đã đẹp trở lại, ngộ nhỡ đối phương xả ảnh, trận lăng xê này liền xong rồi.
Chỉ là, làm sao cô ta dám nói với Kiều Bắc Vọng, tiện nhân kia căn bản không xấu, mà là một mỹ nữ?
Cũng may, tiện nhân Lục Vân Khuynh kia phỏng chừng tự cho thanh cao, không nhảy ra hủy đi thế cục.
Chẳng qua….
“Tới vòng bán kết rồi, CV trúng cử do fan cũng không ít. Em không nhất định sẽ có ưu thế.”
Vương Mộng Huyên nhăn mày, thấp thỏm nhìn Kiều Bắc Vọng: “Tỷ như Vân Xuất Tụ…”
“Hừ!”
Kiều Bắc Vọng cười lạnh một tiếng, nói.
“Nhắc tới cô ta làm gì, mặt hàng vừa xấu vừa béo kia, nào so được với em!”
Ánh mắt Vương Mộng Huyên hơi lóe: “Nhưng cô ấy đứng đầu bảng xếp hạng vòng loại, fan xác thật cũng nhiều.”
Kiều Bắc Vọng nhăn mày, sau khi suy tư một lúc lâu, linh quang chợt lóe.
“Không có việc gì! Anh có biện pháp, giúp em lấy số phiếu bầu cao nhất!”
“Cảm ơn Bắc ca….”
Vương Mộng Huyên vui vẻ nói, thuận thế chui vào lồng ngực của đối phương, giơ tay linh hoạt đưa xuống dưới bụng hắn ta.
Người đàn ông giọng nói trở nên thô ráp “Tiểu yêu tinh”, đè cô ta xuống.
*
Ngày 3 tháng 10, bán kết đấu phối âm NPC Game “Đại Sở Hoàng Triều”.
Lịch thi đấu bắt đầu từ buổi sáng, mười nhân vật lớn tiến hành cùng một lúc, sắp xếp vô cùng chặt chẽ.
Mà tuyển chọn nam chính “Sở Thần” và nữ chính “Vân Phi”, đều từ 19h30 đến 21h30, từng người tách ra mà thi, là hai trận thi được nhiều người chú ý nhất.
19h00.
Trong phòng ăn, Vân Khuynh và Tiết Cận Sâm, đang ở trạng thái vừa dùng bữa tối xong.
Cô gái nhỏ hai tay chống cằm, thẳng tắp nhìn người đàn ông đối diện.
“Làm sao vậy?”
Tiết Cận Sâm liếc nàng, cười như không cười mở miệng.
“Ài….” Vân Khuynh tiếc nuối thở dài.
“Chỉ là không nghĩ tới thi đấu nam nữ chính lại đồng thời tiến hành.”