Hệ Thống Live Stream Cổ Đại (NP)

Chương 9:

Trước Sau

break

"Lại định nhào vào lòng ta?" Lâu Thương Chi giang hai tay, không đón lấy thân thể mềm mại thơm ngát của thiếu nữ.

Ở phòng ngoài trực đêm, gã sai vặt dụi mắt ngái ngủ, cầm đèn lồng trên bàn đi ra.

Vừa lúc thấy cửa chính "ầm" một tiếng đóng lại.

Gã sai vặt đứng ngoài cửa nói:

"Gia, canh hạ nhiệt chắc đã nguội, ŧıểυ nhân đi phòng bếp lấy thêm cho ngài."

Giọng Lâu Thương Chi từ trong phòng vọng ra: "Không cần lắm lời, lui ra."

Trong phòng, Diệp Tiên Tiên run rẩy vùi trong lòng Lâu Thương Chi.

Lâu Thương Chi vừa xách cổ áo cô lên định đưa ra ngoài, cô liền nhận ra ý đồ của hắn, ôm chặt lấy hắn không buông.

Sự thân mật quá mức khiến Lâu Thương Chi không quen, huống hồ hắn cũng không cho rằng quan hệ của hai người có thể thân thiết đến mức ôm nhau thế này.

Kéo vài cái không được, lông mày Lâu Thương Chi nhíu lại, nhưng hắn không dùng đến vũ lực, có lẽ từ khi thấy cô như mèo con cuộn tròn trước cửa làm nũng với hắn, lòng hắn đã bắt đầu mềm nhũn.

"Ngươi ở viện nào? Tên gì?"

Nghe Lâu Thương Chi hỏi, Diệp Tiên Tiên ngẩng lên nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung, má sưng đỏ trông rất đáng thương.

Cô mím môi: "Tiện danh của nô tỳ, sợ làm bẩn tai công tử."

Ngày đó còn lanh lợi lắm, hôm nay lại tỏ vẻ nhu nhược.

Lâu Thương Chi nhìn xuống cô: "Bảo ngươi nói thì nói."

"Nô tỳ là Tiên Nhi!"

Còn viện nào, Diệp Tiên Tiên không nói rõ.

Cũng khôn ngoan đấy, Lâu Thương Chi khẽ hài lòng: "Buông tay trước, đợi ta tắm rửa xong rồi nói."

Diệp Tiên Tiên ngoan ngoãn buông hắn ra rồi đi đến chiếc giường bên cửa sổ ngồi xuống, yên lặng không nói.

Cởi đai lưng ra treo lên giá áo, Lâu Thương Chi đi thẳng vào phòng trong, một lát sau thay thường phục đi ra, ngũ quan rõ ràng, anh tuấn mà cứng cỏi.

Mặc bộ thường phục lụa màu lam rộng thùng thình, Lâu Thương Chi vai rộng eo thon, chân dài.

Đẹp quá!

Diệp Tiên Tiên liếc mắt nhìn rồi cụp mi xuống, nam sắc cũng có thể mê hoặc lòng người, vẫn nên ít nhìn thì hơn.

Lâu Thương Chi cũng đâu phải phu quân của cô!

"Tìm ta có việc gì?"

Lâu Thương Chi vừa lau tóc, vừa đi đến bên cạnh Diệp Tiên Tiên ngồi xuống.

Diệp Tiên Tiên không ngẩng lên, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói:

"Ta thấy ngài là người tốt nên mới đến!"

Người tốt?

Lâu Thương Chi nhướng mày, động tác lau tóc cũng dừng lại.

Có người nói: Lâu gia kia, ngươi là đồ đệ đê tiện.

Có người nói: Lâu Thương Chi, ngươi là kẻ ŧıểυ nhân lộng quyền.

Cũng có người nói: Lâu đại nhân, ngươi cả người dính đầy máu tanh, ngươi là kẻ ác.

Càng có người nói: Lâu cẩu, ngươi chỉ là con chó cậy quyền cậy thế.

Tóm lại, đủ loại lời nói đều có, duy chỉ không có hai chữ "người tốt".

Vốn tưởng rằng cả đời này hai chữ "người tốt" sẽ không dính dáng gì đến hắn, không ngờ một việc làm vô tình…

Lâu Thương Chi khoanh tay nhìn xuống cô, ánh mắt nhàn nhạt nhưng đôi đồng tử lại cực kỳ sâu thẳm.

"Người tốt?"

"Vâng!"

Lâu Thương Chi nhìn cô, nói: "Muốn ta che chở cho ngươi?"

Cô lắc đầu nhìn chằm chằm hoa phù dung thêu trên giày, môi khẽ mím lại hồi lâu không nói.

"Mới vào phủ không lâu?"

"Vâng."

Lâu Thương Chi vừa rồi đã chú ý đến cô tự xưng là "ta" chứ không phải "nô tỳ".

Không biết học quy củ này ở đâu, gặp phải chủ tử khó nói chuyện chắc chắn sẽ bị trách phạt.

Nhớ đến hành vi lén lút của cô đêm đó, Lâu Thương Chi hỏi:

"Đêm đó ngươi đào cái gì dưới tường?"

"Đào bảo vật ạ!"

"Có tìm được không?"

"Không."

Lâu Thương Chi không truy hỏi thêm.

Diệp Tiên Tiên đứng dậy, đưa tay lấy khăn trong tay hắn.

Lâu Thương Chi nhìn cô, không từ chối, vén vạt áo ngồi lại trên giường.

Tóc Lâu Thương Chi đen nhánh mềm mại, dài đến thắt lưng, còn mượt mà hơn tóc Diệp Tiên Tiên vài phần.

Cô quỳ bên cạnh hắn, nhẹ nhàng lau tóc cho hắn từ gốc đến ngọn.

Đầu ngón tay thỉnh thoảng vô tình chạm vào hắn, hơi ngưa ngứa.

Lâu Thương Chi bắt chéo chân, lấy một quyển sách trên bàn ra xem.

Một người chuyên tâm lau tóc, một người chăm chú đọc sách.

Hồi lâu không ai nói gì, trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh.

Ngồi quá gần, hơi thở nam tính mạnh mẽ của đối phương ảnh hưởng đến Diệp Tiên Tiên khiến cô phải dùng hết tâm trí để chống lại những cảm xúc dâng trào trong lòng.

"Xức hương gì vậy?"

Nghe Lâu Thương Chi hỏi, Diệp Tiên Tiên ngẩn ra, một lúc sau mới phản ứng lại, đáp: "Không xức hương gì cả."

"Tự nhiên?"

"Vâng!"

Cũng lạ, từ nhỏ cô đã có mùi hương cơ thể nồng đậm hơn người thường vài lần, thanh mát dễ chịu, rất thơm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc