Hệ Thống Live Stream Cổ Đại (NP)

Chương 27:

Trước Sau

break

Lâu Thương Chi vừa đi, Diệp Tiên Tiên lập tức thả lỏng. Cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, không thấy có gì sơ suất mới yên tâm.

Tinh thần vừa thả lỏng, cả người liền cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Vùi mình trong chăn đệm thoang thoảng mùi hương của Lâu Thương Chi, Diệp Tiên Tiên ngủ ta đi.

Những kẻ hầu người hạ nhìn thấy đại công tử ôm một nữ tử trở về không ít người lén lút bàn tán. Đương nhiên cũng chỉ dám nói nhỏ. Nhưng dù vậy, tin tức này vẫn lan truyền trong phủ nhanh như gió.

Chu nhị nghe được cũng chỉ cười cười, nào biết nữ nhân mà hắn vất vả tìm kiếm lại là người mà người khác đang bàn tán.

Hắn còn tự mắng mình ngu ngốc, người ta chỉ xem là chút hoan lạc mây mưa, còn hắn lại ngây thơ xem là thật.

Tin tức truyền đến tai Hà thị thì đã gần xế chiều, lúc đó bà đang ở trong phòng ấm xem sổ sách quà cáp năm mới của các phủ.

Nghe ma ma bên cạnh nhỏ giọng bẩm báo, trong mắt bà hiện lên ý cười, hoạt động vai một chút, nói:

"Lan nhi khó có khi để ý một nữ nhân, tuy hành sự có chút phô trương, nhưng ta cũng không trách phạt gì. Truyền lời xuống dưới, nếu để ta biết ai dám nhiều lời, cứ theo luật đánh năm mươi trượng rồi bán đi."

Không lâu sau, nha hoàn vén rèm lên, nói tam công tử đến.

Lâu Tư Chi do thân thể bệnh tật nên tính tình càng ngày càng nóng nảy, thường xuyên vô cớ trừng phạt kẻ hầu người hạ.

Chuyện phòng the cũng ngày càng quá đáng, mấy vị di nương đều có khổ mà không nói nên lời, giờ đây bọn họ nào dám tranh giành sủng ái, chỉ mong hắn đừng đến phòng mình mới tốt!

Tục ngữ nói: Tướng do tâm sinh. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, khuôn mặt vốn tuấn tú nho nhã của Lâu Tư Chi đã nhiễm vài phần vẻ tiều tụy.

Lâu Tư Chi vừa vào phòng ấm của Hà thị liền bắt đầu than thở:

"Mẫu thân, đại ca quá coi thường ta. Tại sao người của ta hắn muốn đánh thì đánh, muốn bán thì bán, hắn duỗi tay cũng quá dài. Chưa làm chủ gia đình mà đã hành sự như vậy, nếu hắn thật sự làm chủ, thì trong phủ này còn chỗ nào cho ta dung thân?"

Hà thị tự tay đặt khay trà bánh mà nha hoàn bưng tới vào vị trí thuận tay của Lâu Tư Chi, nghiêm mặt nói:

"Lời này chỉ nên nói trước mặt mẫu thân thôi, nếu để phụ thân ngươi nghe thấy, không thể thiếu một trận gia pháp."

Chuyện hai mẹ con nói chuyện tạm thời không đề cập đến.

Bóng đêm dần buông xuống, trong phòng đốt loại than bạc thượng hạng, xua tan hàn khí đồng thời tỏa ra mùi hương thoang thoảng, dễ chịu vô cùng.

Diệp Tiên Tiên ngủ một giấc đến tận bây giờ, ánh nến sau bình phong được thắp lên, có thể nhìn rõ mọi vật trong phòng.

Trên bàn cạnh giường có xếp ngay ngắn quần áo, ngoài cây trâm cài tóc ban đầu của cô còn có một bộ trang sức bằng ngọc trai, chế tác tinh xảo, kiểu dáng mới lạ độc đáo, không phải thứ có thể mua được ở ngoài phố.

Diệp Tiên Tiên lướt ngón tay qua từng viên ngọc trai tròn trịa, kiếp trước cô hiếm khi được thấy những thứ tốt như vậy, Lâu Tư Chi không hề keo kiệt với nữ nhân, nhưng với số lương tháng ít ỏi của hắn thì ngay cả chi tiêu cho bản thân cũng không đủ.

Nhưng hắn có một người mẹ tốt luôn lén chu cấp cho hắn, nhưng nữ nhân nhiều, chia ra mỗi người cũng chẳng được bao nhiêu.

"Thích không?"

Giọng nói trầm thấp của nam nhân cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Tiên Tiên, cô ngẩng đầu lên, thấy Lâu Thương Chi không biết từ lúc nào đã đứng trong phòng, nhìn cô trìu mến.

Diệp Tiên Tiên cười khẽ, thẳng thắn nói: "Đương nhiên thích, nhìn qua giá trị không ít bạc."

Lâu Thương Chi quen biết người thợ thủ công chế tác trang sức cho phi tần trong cung, mấy năm trước tình cờ được một hộp ngọc trai Đông Hải, hai tháng trước bỗng nhiên nảy ra ý định nhờ người thợ đó làm một bộ trang sức.

Buổi chiều mới sai người đi lấy về, có thể nói bộ trang sức này vô cùng quý giá, nhưng xem ra cô định đem đi bán hay sao?

Lâu Thương Chi hỏi: "Nàng thiếu tiền?"

Nghĩ đến xuất thân bình dân của cô, lại làm công việc không có tiền thưởng, không thiếu tiền mới là lạ.

Nghĩ vậy, Lâu Thương Chi đi đến tủ đồ, lấy ra một chiếc hộp vuông đưa cho Diệp Tiên Tiên, "Thưởng cho nàng."

Diệp Tiên Tiên nhìn hắn, nhận lấy rồi mở ra, bên trong là một xấp nén bạc nhỏ, ước chừng tám lượng.

Cô cười cong mắt, "Đa tạ công tử."

Tâm trạng Lâu Thương Chi bỗng nhiên tốt lên, đi đến mép giường, giơ tay lấy lại chiếc hộp mà Diệp Tiên Tiên chưa kịp cất đi.

"Đã tạ ơn thì phải có chút thành ý, Tiên Tiên thấy sao?"

Diệp Tiên Tiên nhìn chằm chằm chiếc hộp trên tay hắn, ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói: "Được, được..."

Vừa dứt lời, cô nhìn khoảng cách chiều cao giữa hai người, bỗng nhiên cười tinh nghịch, vén chăn ôm lấy eo Lâu Thương Chi, nhắm ngay vị trí kia, hôn mạnh một cái.

Sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, "Thành ý này của Tiên Tiên, công tử thấy đủ chưa?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc