Lan Như Ngọc nghe thấy bên ngoài là Lan Như Vấn thì quánh lắm, bây giờ nếu nàng vào mà phát hiện cảnh này thì nàng làm sao còn mặt mũi gặp người.
– Ngạo nhi, mau trốn, chổ nào cũng được.
Lan Như Ngọc nhỏ giọng quát Long Ngạo.
Long Ngạo cũng nhanh trí, biết không đủ thời gian, thế là lập tức lấy chăn lớn cấp lên người hắn, trốn phía sau Lan Như Ngọc.
Long Ngạo đắp chăn một cách nhanh chống, Lan Như Ngọc không kiệp phản ứng.
Bởi vì tối hôm qua hai người mây mưa quá độ nên ngủ thiếp đi, vừa sáng Lan Như Vân đã đến cho nên còn chưa dẹp chiến trường, chứ còn nói chỉ đến bận lại quần áo.
Nàng không kịp mặt quần áo. Cánh cửa đã mở ra, Lan Như Vân cứ thế đi vào, Lan Như Ngọc lấy tay nàng đề đầu Long Ngạo xuống gần mông nàng.
– Mẫu thân, sao giờ ngươi vẫn chưa rời giường?
Lan Như Vân nghi hoặc hỏi.
– Hôm nay mẫu thân cảm thấy mệt nên ngủ lâu một chút đấy mà.
– Mẫu thân sao mặt người đỏ vậy, cơ thể có bị gì không?
Lan Như Vân quan tâm hỏi.
Lan Như Ngọc vừa mới ổn định tâm thần lại, nghe Lan Như Vân nói như thế thì lập tức trái tim đập nhanh hơn, mặt đỏ chẳng phải là hậu quả kích tình sao? Tần Thủy Dao vội vàng nói:
–_Không có gì đáng ngại, ta có thể xử lý.
– Không sao là tốt.
Lan Như Vân thở phào, tưởng mẫu thân bị gì chứ. Nhưng lập tức ánh mắt của nàng quét qua ở ổ chăng ở đằng sau Lan Như Ngọc. Tuy rằng Lan Như Ngọc đã che rất kín, thế nhưng nàng vẫn thấy được thân thể trần truồng của Lan Như Ngọc. Hơn nữa, nàng rất nghi hoặc, sao cái ổ chăng lại lớn như thế, không phải có cái gì trong đó chứ.
– Mẫu thân, trong ổ chăn có cái gì à, sao nó nho lên thế kia.
Lan Như Ngọc nhi ngờ hỏi.
– À...không có gì, chỉ là cái gối của ta thôi.
Lan Như Ngọc hoảng sợ nói, mà không chú ý, hai cái gối đang ở đầu giường làm sao còn cái gối nào nữa.
Lan Như Vân thấy mẫu thân hoảng sợ như thế càng thêm nghi ngờ, đi đến bên giường định lấy tay kéo tắm chăn ra.
– Vân Nhi, không được.
Lan Như Ngọc hoảng sợ hét lê lên, nhưng đã muộn, tắm chăn đã bị kéo lên.
Lan Như Vân Ngơ ngát nhìn thấy một cảnh tượng mà nàng nằm mơ cũng không dám nghỉ đến. Không ngờ trên giường mẫu thân lại có một người nam nhân. Hơn thế nữa, người nam nhân này là cháu nàng nữa chứ.
– Mẫu thân, ngươi...
Lan Như Vân nhìn Lan Như Ngọc nói không ra lời, đối với cảnh tượng trước mặt này, nàng không thể chấp nhận được. Đây là loạn luân đấy?
– Vân Nhi, nghe ta giải thích.
Lan Như Ngọc luốn cuống nắm tay Lan Như Vân định giải thích.
– Ta Không Nghe.
Nhưng Lan Như Vân, giãy sịa nhồi tay nàng, lắc đầu hét lớn, tỏ vẻ không muốn nghe Lan Như Ngọc giải thích.
Lan Như Ngọc thấy con gái không nghe mình giải thích thì. Khuôn mặt nàng tràn đầy nước mắt, cuộc đời nàng chỉ có hai đứa con gái, nếu vì chuyện này làm tổn thương tình cảm của hai mẹ con thì nàng làm sao sống nổi.
Long Ngạo thấy Lan Như Ngọc khóc thương tâm, không chịu được, lập tức bước đến bên cạnh Lan Như Vân, lấy tay vịn đầu vai nàng lắc lắc nói.
– Vân cô cô, nghe ta nói được không.
Long Ngạo hét lên bên tai Lan Như Vân khiến cho nàng thanh tỉnh lại.
– Ngươi tên bại hoại, đăng đồ tử này, sao ngươi có thể làm ra chuyện này chứ, nàng là bà bà của ngươi.
Lan Như Vân Tức giận vô cùng, dùng tay đánh vào ngực Long Ngạo, bởi vì tức giận nên không kìm chế được khí lực khi đánh lên ngực Long Ngạo.
– Phụt!
Bởi vì Long Ngạo không dùng linh khí hộ thân, cho nên bị cú đánh của Lan Như Vân đánh đến phun máu, nàng ta cũng là trúc cơ tu sỉ, tròn cơn tức giận đánh lên sao có thể không bị thương được chứ.
– Ngọc nhi!
Hai tiếng hét đồng thời quan lên, tất nhiên là Lan Như Ngọc và Lan Như Vân rồi.
Lan Như Ngọc khuôn mặt trắng bệch khi nhìn thấy Long Ngạo phun máu. Thương thế của Long Ngạo vừa mới lành, bây giờ lại nị thương nữa sao không khiến đau lòng chứ.
– Vân Nhi, sao ngươi có thể ra tay năng như thế.
Lan Như Ngọc rất tức giận hét lên với Lan Như Vân.
Còn Lan Như Vân, nàng không ngờ trong cơn tức giận nàng lại không kìm chế được cảm xúc đánh cho Long Ngạo đến nổi bị thương.
– Ngươi không sao chứ, ta...ta không cố ý.
Lan Như Vân hốt hoảng đến bên cạnh Long Ngạo dìu hắn dậy.
– Ta...ta không sao.
Long Ngạo gượng dậy nhẹ giọng nói.
Lan Như Vân có thể nghe được trong giọng nói của hắn không có ý trách mình, khuyến nàng hơi cảm động, nhưng mà không thể khiến nàng vơi giận với chuyện của hai người được.
– Vân cô cô, người nghe ta giải thích được chứ.
Long Ngạo nhẹ giọng nói.
– Được rồi, ngươi nói đi.
Mặt dù rất tức giận, nhưng nàng vẫn áp chế xuống để nghe Long Ngạo nói.
– Chuyện của ta và Ngọc nhi ta không phủ nhận, đúng vậy ta rất yêu nàng ấy. Từ lúc gập nàng ta đã đem lòng yêu mến, muốn cả đời này châm sóc nàng ấy, không để nàng ấy buồn khổ nữa. Khi nhìn thấy trong ánh mắt của nàng ấy chứa sự ưu thương, ta rất đau lòng. Bởi thế ta muốn làm người đàn ông của nàng để xóa đi những thương tâm ấy, mang đến hạnh phúc mỹ mãnh. Vân cô cô, ngươi thành toàn cho chúng ta được không.
Long Ngạo thành tâm nói.
– Cho dù ta thành toàn xgo ngươi thì đã sao. Ngươi làm sao nói với tỷ tỷ của ta đây.
Lan Như Vân thấy hắn thành tâm như vậy, nàng cũng thấy cảm động. Nàng có thể thấy được trong ánh mắt của hắn khác với những tên đàn ông mà nàng gặp. Nó rất chân thật, không có một tia giả dối nào. Bì thế nàng có thể chấp nhận chuyện của hai người. Nhưng nghỉ đến mẫu thân của Long Ngạo, tỷ tỷ của mình không biết các nàng có chấp nhận không.
– Cái này, thật ra...thật ra...
Long Ngạo lúng túng nói, chẳng lẻ nói hiện tại mẫu thân của hắn cũng là ngươi phụ nữ của hắn sao, chuyện này không biết các nàng có chấp nhân không.
– Thật ra cái gì?
Hai người thấy Long Ngạo ấp úng như thế thì tò mò hỏi hắn.
– Thật ra mẫu thân cũng là người phụ nữ của ta.
Long Ngạo đỏ mặt ngượng ngùng cuối đầu nói.
– Cái gì?
Hai ngươi hét lên một tiếng sợ hãi. Các nàng không biết lổ tai mình có nghe nhầm hay không. Chuyện này cũng có thể sao. Kể cả mẫu thân mình cũng không bỏ qua. Đúng là tên sắc lang bại hoại.
– Ngươi...ngươi...ngươi.
Lan Như Vân đỏ mặt lên nhìn hắn nói không ra lời, nàng không ngờ tên này dám ăn cả mẫu thân của mình. Thế giới này loạn hết rồi sao.
Còn Lan Như Ngọc thì phức tạp nhìn hắn. Nàng không ngờ ba mẹ con nàng đều loạt vào ma trải của hắn. Bậy giờ chỉ còn lại Lan Như Vân không biết có bị hắn ăn không.
– Mẫu thân, ngươi nhìn ta làm gì?
Lan Như Vân đỏ mặt nói, nàng biết ya nghĩa của ánh mắt đó, khuyến nàng nàng không chịu nổi đỏ mặt. Nói thật, không biết có phải ảo giác hay không, mà khi nàng nhìn thấy Long Ngạo thì không cảm thấy gét như những tên đàn ông khác. Mà chỉ cảm thấy hắn thật đẹp trai, khiến tim nàng đập nhanh hơn.
– Ngọc nhi, Vân cô cô, hai người nhắm mắt lại, ta đưa các ngươi đến một nơi.
Long Ngạo suy nghỉ một chút rồi nói. Bây giơ Lan Như Ngọc đã thành người phụ nữ của mình không sợ nàng nói ra chuyện nhẫn chứa sự sống. Còn Lan Như Vân, hắn hiện tại cũng có ý định đưa nàng vào hậu cung của mình, bởi thế hắn phải tin tưởng nàng. Làm như thế cũng có thể làm cho hão cảm của nàng đối với hắn tăng lên.
Mặc dù nghi hoặc nhưng hai nàng vẫn nhắm mắt.
– Đi!
Long Ngạo nắm tay hai nàng cũng biến mất trong phòng.