Long Ngạo sau khi được Lan Như Ngọc chấp nhận, hắn rất vui vẻ suốt ngày ôm hôn Lan Như Ngọc khuyến nàng ngượng ngùng. Thương thế của Long Ngạo cũng rất nhanh được chữa khỏi. Suốt ngày hai người luôn luôn dính lấy nhau không rời, nhưng không khiến những người trong tộc hoài nghi mới chết chứ? Ai rảnh rồi đau mà suy nghỉ sau xa như thế, có thể đoán ra quan hệ yêu đương của hai người họ chứ? Vì thế họ suốt ngày ở bên cạnh nhau vui đùa, có những lúc làm những trò mập mờ như sờ mó, đụng chạm, nhưng Lan Như Ngọc quyết không cho Long Ngạo cởi áo của mình, nói nàng vẫn chưa chuẩn bị. Đối với hành động của nàng như thế Long Ngạo cũng không bất mãn, dù sao một người đã qua một đời chồng như nàng, đã chịu tổn thương nặng, trong tim chắc chắn còn lưu lại ám ảnh, không thể một hai ngày là có thể xóa bỏ được, hắn phải nổ lực khai tâm cho nàng, chứ không phải bắt nàng làm những đều nàng không muốn, làm cho cảm tình nàng đối với mình giảm xuống.
Nhưng ngày sau khi vết thương khỏi hẳn, Long Ngạo cũng bỏ thời gian qua thăm Lan Linh Tuyết và chị em Âm nhi, nhưng bời vì mới xác lập quan hệ với Lan Như Ngọc, cho nên hắn không có nhiều thời gian để ở bên các nàng, nói chi đến hoàn thành nghiệm vụ chinh phục hai chi em tinh linh tộc chứ. Thật sự hắn rất muốn hoàn thành nghiệm vụ này, nhưng mà cũng bất đắc dĩ phải hoảng lại.
Mặt dù thời gian ở bên Long Ngạo rất ngắn, nhưng mà Lan Linh Tuyết không oán không giận, cũng không hỏi hắn vì sao không có thời gian cho nàng, dù sao nam nhân luôn có việc riêng của mình, đàn bà phụ nữ không nên hỏi làm gì, lúc cần nói họ sẽ nói.
Long Ngạo thấy nàng không hỏi lý do mình không có thời gian bên cạnh nàng, chủ yên ổn ở bên cạnh mình, tính cách đanh đá ngày xưa đã biến, thay vào đó là tính cách hiền thê lương mẫu, Cũng bởi vì thế hắn càng ngày càng yêu thương nàng hơn, dù sao có được một người phụ nữ biết nghe lời mình, còn tốt hơn một người phụ nữ hay ghen gét, suốt ngày hỏi cái này, hỏi cái kia, làm nam nhân khó chịu.
............
Một tháng trôi qua, hai người Long Ngạo lúc nào cũng ở bên nhau, tình cảm của họ ngày càng sâu đâm hơn, đến nổi họ không muốn rời xa nhau.
Lan Như Ngọc, có lúc nàng vô tình hỏi hắn.
– Vì sao chàng không hỏi thiếp, tại sao không cho chàng thân mật hơn với thiếp.
Lúc ấy Long Ngạo mỉm cười nhìn nàng nói.
– Bởi vì ta không muốn ép buộc nàng chuyện gì, ta không chỉ muốn cơ thể của nàng, ta càng muốn có được trái rim nàng hơn. Nếu không chiếm được trái tim nàng, cái cơ thể này chỉ là một khối da mà thôi.
Nghe được những lời thâm tình của hắn, nàng cảm thấy rata cảm động, nàng rất cảm động đối với người đàn ông này, nàng thật sự càng ngày càng yêu hắn, nàng cũng biết hắn rất yêu nàng, chuyện gì cũng chiều chuộng nàng mà không hỏi vì sao. Trong lòng nàng đang quyết định chuyện gì đó, nội tâm đang đấu tranh kịch liệt giữa không muốn và muốn, rốt cuộc nàng cũng quyết định muốn làm chuyện này.
...........
Đêm tối trong phòng Lan Như Ngọc.
Lúc sáng nàng có bảo Long Ngạo buổi tối qua phòng nàng, bây giờ nàng đang ngồi trên giường chờ hắn đến.
– Sao hắn vẫn chưa đến.
Lan Như Ngọc nhìn về phía cửa lẫm bẫm nói.
– Két!
Cánh cửa bị đẩy nhẹ vào. Thân ảnh của Long Ngạo xuất hiện trước mắt Lan Như Ngọc.
– Ngọc nhi ta đến rồi.
Long Ngạo vào phòng đi đến giường Lan Như Ngọc dịu dàng nhìn nàng nói.
– Ừ....
Lan Như Ngọc cuối đầu lí nhí ừ một tiếng.
– Nàng kêu ta đến đây có việc gì không.
Long Ngạo nhìn nàng nói, hắn cũng lờ mờ đoán được việc gì rồi, nhưng hắn không nói, hắn muốn chính miệng nàng nói.
– Thiếp bảo chàng đến đâu là vì...là vì...
– Ứ....
Nàng chưa ấp úng nói chưa xong, thì đã bị Long Ngạo ôm vào áp đôi môi của hắn lên đôi môi mỏng manh mềm mại của nàng.
Lan Như Ngọc trừng mắt to tròn nhìn hắn, hai đôi mắt nhìn nhau say đấm một hồi, nàng ta nhắm mắt hạnh lại, trong lòng tâm hồn thiếu nữ rung động, cái cảm giác rung động này, không biết đã mất đi bao lâu rồi, không ngờ bây giờ nàng đã thành mẹ của hai đứa con rồi, nhưng vẫn còn cảm giác rung động mạnh liệt khi bị nam nhân hôn thế này.
Nàng phối hợp với Long Ngạo áp mạnh đôi môi đỏ mộng của nàng lên đôi môi của Long Ngạo.
Long Ngạo cảm thấy đôi môi của Lan Như Ngọc thật mềm mại không thể tả, ước át, khuyến cho Long Ngạo có xúc động muốn cắn nàng một cái. Hơn nữa đôi mua của Lan Như Ngọc tỏa ra nhiệt khí mang theo mùi thơm ngọt ngào, làm cho đấy lòng Long Ngạo say mê.
– Ngọc nhi, môi của nàng thật ngọt...thật thơm, khuyến cho ta thật thích.
– Ngạo nhi, đem đầu lưỡi của ngươi vào trong miệng ta đi.
Lan Như Ngọc mở cái miệng nhỏ nhắn thơm tho của nàng ra. Hai cái tay mềm mại không xương của nàng ôm vào trên cổ Long Ngạo.
Long Ngạo đầu tiên dùng đầu lưỡi của mình luồn vào cái miệng nhỏ nhắn thơm tho của nàng. Đầu lưỡi của hắn cảm vào trong miệng nàng, thưởng thức những giọt nước bọt của nàng, hút lấy chúng. Hai người thay phiên nhau mυ"ŧ lấy đôi môi đối phương, trao đổi nước bọt cho nhau, khối cảm cũng lan truyền toàn thân hai người.
– À, Ngọc nhi, đầu lưởi của nàng thật mềm mại, nước bọt của nàng cũng thật ngọt, thật thơm, ta thật thích, thật muốn không bao giờ rời xa nàng.
Hai người tách đôi môi nhau ra, Long Ngạo cảm thấy vô cùng kích động nói với Lan Như Ngọc.
– Ừ, chàng thích là được, cái gì thiếp cũng cho chàng hết, chỉ mong chàng đừng phụ tấm lòng của thiếp.
Lan Như Ngọc ánh mắt long lanh hàm chứa nước nói với hắn.
Long Ngạo thấy nàng nói như thế thì càng yêu thương nàng hơn, bây giờ hắn cảm thấy, cho dù mình phụ cả thế giời này cũng không thể phụ bạc người phụ nữ đã yêu mình hết lòng này, nếu không hắn sẽ không còn là hắn nữa.
Long Ngạo dịu dàng hôn nàng một cái, sau đó đưa tay nhẹ nhàng cởi y phục màu trắng của nàng ra. Thật nhẹ nhàn, nhẹ nhàn, từng mảnh áo được hắn cởi xuống, lộ ra khoản da thịt trắng mịn hồng hào, mềm mại, trên cơ thể nàng hiện tại chỉ còn lại chiếc nịt ngực và cái khố màu trắng xinh đẹp đăng bao bọc vùng tam giác thần thánh của nàng.
Long Ngạo nhìn cơ thể hoàn mĩ của nàng đến ngay người.
Lan Như Ngọc đang nhắm mắt cảm thấy những bộ phận y phục của mình đang dần dần bị hắn cởi gần hết, nhưng một hồi lâu mà nàng vẫn chưa thấy hắn cởi nịt ngực và khố của mình, thế là nàng mở hé đôi mắt của mình ra, thì thấy hắn đang ngây người nhìn nàng.
– Ngạo...Ngạo nhi.
Nàng nhỏ giọng gọi.
– Cái...gì.
Long Ngạo giật mình tỉnh dậy hỏi.
– Sao chàng nhìn thiếp chầm chầm như thế.
Lan Như Ngọc đỏ mặt nói.
– Ngọc nhi nàng thật đẹp.
Nói xong không cho nàng trả lời hắn lại hôn một nàng mộ cách say đấm. Hai đôi tay của hắn cũng không nhàng rỏi, nó nhẹ nhàng cởi nịt ngực của nàng ra, một đôi thỏ ngọc thoát khỏi ràng buộc của nịt ngực bung mạnh tạo thành những gợn sóng mạnh liệt.
Long Ngạo lấy tay của chạm vào ngực nàng. Thật to, thật mềm, thật tròn, đây là những đánh giá vô cùng chân thật của hắn đối với đôi ngực của Lan Như Ngọc.
– Ngọc nhi, ngực nàng thật đẹp.
Long Ngạo say mê nói.
– Thật sao?
Ánh mắt Lan Như Ngọc hàm xuân nói.
– Ừ, Ngọc nhi là người phụ nữ đẹp nhất.
Nói xong Long Ngạo hé miệng của mình ngậm mấy một đầu vυ" của nàng, hắn mυ"ŧ, liếʍ một cách say mê, như trẻ em bú sữa mẹ vậy.
Lan Như Ngọc bị hắn liếʍ hai đầu vυ" của mình một cách điêu luyện khuyến nàng sướиɠ không thể tả, đến hỏi không kiềm được rêи ɾỉ sung sướиɠ la lên.
Long Ngạo thấy nàng sung sướиɠ rên rĩ như thế, lại càng liếʍ mạnh nhanh hơn nữa.
– Ứ...ứ...ứ.
Bây giờ, Lan Như Ngọc chỉ còn biết rê rỉ nhưng tiếng ứ ứ vô nghĩa, hiện tại cơ thể nàng đã dụi lơ không còn chút sức lực nào, chỉ mặt cho Long Ngạo mυ"ŧ vυ" nàng tùy thích mà thôi.
Long Ngạo mυ"ŧ vυ" nàng một chút nữa, sau đó nhã ra nhìn nàng thâm tình nói.
– Ngọc nhi thỏa mái không?
– Ngọc nhi rất...rất thảo mái...cảm ơn chàng.
Lan Như Ngọc thấy hắn đã nhã vυ" của nàng ra thì nàng cũng có lại chút sức lực ngồi dậy trả lời hắn.
– Phu quân để thiếp cởi quần áo cho chàng.
Lan Như Ngọc e lẹ nói, sau đó lấy đôi tay mềm mại của nàng bắt đầu cởi quần áo của hắn. Nàng rất nhanh liền cởi hết quần ái của hắn, chỉ để lại chiếc khố màu nâu mà thôi. Đôi mặt xinh đẹp của nàng không tự chủ được nhìn cái thứ đàng phình to dưới khố của Long Ngạo. Khuyến nàng cảm thấy đỏ mặt, dù chỉ nhìn ở bên ngoài, nhưng kích thước của nó đã rất đồ sộ rồi.
Long Ngạo thấy nàng nhìn chầm chầm dưới khố của mình thì mỉm cười, nhanh chống nốt chiếc khố ra. Cái dươиɠ ѵậŧ to lớn hùng dũng nhảy bật ra, giống như chân long giáng thế, uy phong lẫm liệt hiên ngang đứng thẳng, bên cạnh dươиɠ ѵậŧ là một ít long tơ màu đen không nhiều lắm.
Lan Như Ngọc chấn động mạnh, lấy tay mềm mại của nàng bắt lấy dươиɠ ѵậŧ, cẩn thận kiểm tra.
– Ngạo nhi, bảo bối của ngươi lớn sao có thể lớn như thế? Còn cứng rắn như vậy, không biết sau này hại bao nhiêu thiêu nữ đây.
Lan Như Ngọc cầm dương vậy của Long Ngạo vuốt vuốt, sau đó đánh nhẹ một cái nũng niệu nói. Tay của nàng cầm dươиɠ ѵậŧ sờ mó đủ kiểu, yếu thích đến nổ không muốn buôn ra.
dươиɠ ѵậŧ của Long Ngạo dưới sự vuốt ve đã trở nên to lớn, gân xanh nổi lên, toàn thân dươиɠ ѵậŧ nóng lên, quy đầu trướng lên thật lớn, khuyến cho Long Ngạo khó chịu.
– Ngọc nhi, ngươi mau thoát cái khố ra đi, ta đây thật khó chịu.
Lan Như Ngọc đỏ mặt, đem cái khố trên người cởi ra, bên trong cái vùng tam giác thần thánh của nàng lộ trước mặt Long Ngạo.
Thân thể Lan Như Ngọc linh lung trong suốt tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ, không một mảnh vải che thân hiện ra trước mắt Long Ngạo, xuân quang bắn ra bốn phía. Hai mắt Long Ngạo như tinh quang nhìn thẳng vài khu âm đa͙σ, khi ánh mắt Long Ngạo tiếp xúc với cái âm đa͙σ xinh đẹp hồng hào đang được che phủ bởi một lớp lông khá mỏng thì thấy hiện tại bên trong đang chảy ra khá nhiều mật dịch. Tâm thần hắn chấn động, huyết khí trong cơ thể bóc lên cuồn cuộn, dục hỏa tràn lên cao. dươиɠ ѵậŧ của hắn càng thêm cứng rắn, gân xanh nổi lên. Lan Như Ngọc tâm hồn thiếu nữ đột nhiên nhảy, khuôn mặt đỏ hồng, trong nội tâm cảm thấy một hồi khẩn trương, e lệ vô cùng.
– Ngọc nhi, ta muốn vào.
Long Ngạo dục hảo sôi trào, ánh mắt nóng bỏng nhìn âm đa͙σ hồng hào của nàng nói.
– Ừ...
Lan Như Ngọc lí nhí nói, nàng đồng ý.
Thấy nàng đồng ý, Long Ngạo lấy tay nhẹ nhàn tách rộng hai chân của nàng ra, sau đó láy tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đưa vào âm đa͙σ nhỏ bé hồng hào của nàng.
– Ứ...
Lan Như Ngọc cảm thấy âm đa͙σ của nàng đang bị nɠɵạı vật dần dần xâm nhập.
– Ứ...đau...
Rốt cuộc dươиɠ ѵậŧ của Long Ngạo đã đâm mạnh một cái vào trong âm đa͙σ của Lan Như Ngọc, đi thẳng đến hoa tâm.
Bởi vì âm đa͙σ của nàng đã rất lâu rồi không có người đàng ông nào chạm vào, bời bì thế nó vô cùng chặc chẻ. Hôm nay bị dươиɠ ѵậŧ to lớn của Long Ngạo xâm nhập, khuyến cho âm đa͙σ của nàng trướng lên, như bị nức ra, làm cho nàng đau đớn, chảy cả nước mắt.
– Ngoan, ngoan nào, không sao, không sao, từ từ sẽ hết, không sao.
Long Ngạo nhìn thấy nàng đau như thế thì đau lòng, ngừng ngay chuyển động của dươиɠ ѵậŧ, sau đó ôm nàng, hôn môi, mυ"ŧ vυ", để nàng cảm thấy tốt hơn.
– Được rồi, ta cảm thấy hết đau rồi, chàng chuyển động đi.
Lan Như Ngọc cảm thấy dưới âm đa͙σ bớt đau rồi nhìn Long Ngạo đang cố gắng nhịn dục hảo thâm tình nói.
– Ừ, ta chuyển độn đây, nàng cố chiệu đựng.
Long Ngạo bắt đầu chuyển động dươиɠ ѵậŧ, lúc đầu thì hắn chuyển độn từ từ ra vào âm đa͙σ một cách nhẹ nhàng, sau một hồi thấy Lan Như Ngọc không còn đau đớn nữa thì bắt đầu chuyển động nhanh, mạnh hơn.
– Bạch Bạch Bạch.
Những tiếng va chạm giữa hai cơ thể với nhau tạo thành những thanh âm dâm dục vang lên trong căn phòng tạo nên không khí dâm mỹ vô cùng.
– Ứ...Ứ...Ứ...Ngạo nhi mạnh vào...mạnh vào nữa...như thế...đúng rồi...như thế...á...sướиɠ...sướиɠ quá...Ngọc nhi chịu hết nổ rồi...a...ngọc nhi...ngọc nhi ra đây.
Lan Như Ngọc rên rĩ một tiếng mê người sau đó trong cơ thể lại tuông ra một nguồn xuối, mạnh mẻ bắn mạnh lên dươиɠ ѵậŧ của Long Ngạo, đây là lần thứ ba trong hai tiếng đồng hồ mà Lan Như Ngọc ra, cho đến bây giờ Long Ngạo vẫn chưa ra đến một lần.
– À...Ngọc Nhi...Ngọc nhi...ta cũng đến giới hạn rồi, ta ra...ta ra đây...