– Đinh! Hoàn thành Nghiệm vụ đầu tiên: giết chết Trương Thiên Hố và tìm cách làʍ t̠ìиɦ với Lan Như Nguyệt. Phần thưởng 1 vé triệu hồi ×1, 1 véquay
may mắn ×1, một lá bùa thoát thân thân ×1, 1 ngẵn không gian có thể chứa vật sống ×1, 1000 exp.
– Không biết đã ngủ bao lâu, mí mắt của Long Ngạo dật dật sau đó mở mắt ra, sau đó hắn nhìn chung quang một lác rồi nhìn xuống ngực của mình, thì thây một người mỹ phụ xinh đẹp tuyệt trần, nét mặt ôn nhu đang ôm mình ngủ ngôn lành, hai con thỏ ngọc ép sát vào ngực khuyến cho nó biến dạng, còn có mùi cơ thể thơm ngát xong vào mũi hắn khuyến ŧıểυ đệ đệ dựng đứng như cây sắt.
– Ứ...Ứ
Lan Như Nguyệt đang ngủ cảm thấy dưới cơ thể có cái dì đó to lớn, cứng cáp chọt vào âm đa͙σ của mình, khuyến nàng khó chịu, nên cũng dần dần tỉnh lại. Đập vào mắt nàng là một đứa con trai xinh đẹp khuyến cho cả nàng cũng phải ghen tí, đang mở to mắt nhìn nàng.
– adi ngươi tỉnh rồi?
Long Ngạo ân cần hỏi.
– Ngươi...ta...ngươi...ta.
Lan Như nguyệt chỉ vào Long Ngạo nói không ra lời, không nhờ mình thoát được Trương Thiên Hổ lại bị thằng nhóc búm ra sữa bên cảnh làm mình chết lên chết xuống. Mà bây giờ cái thứ xấu xa ấy vẫn còn thật lớn bên trong mình.
– Ngươi....ngươi....ngươi rút cái thứ xấu xa của ngươi ra khổi người mâu.
Lan Như Nguyệt xấu hổ quát lớn.
– Không...ở bên trong thật ấm, bị kẹp khiến ta thoải mái...không ra đâu.
Long Ngạo cười xấu xa nói.
– Huhuhu...ta xấu xa nhà ngươi, đã làm nhục ta lâu như vậy rồi người còn muốn gì nữa, từ về sau ta làm sao đối mặc với mỗi người đây.
Lan Như Nguyệt khóc thương tâm.
Nhìn thấy Lan Như Nguyệt khóc thương tâm như thế thì, Long Ngạo luốn cuồn, hắn rất sợ phụ nữ khóc, đây chắc là điểm yếu của hắn.
– Nguyệt nhi đừng khóc nữa nào, có lão công ở đây.
Long Ngạo dịu dàng nói.
– Ai là Nguyệt nhi của ngươi chứ, mà ngươi cũng không phải lão công ta.
Lan Như Nguyệt nín khóc tức giận nói.
– Không phải bây giờ nàng là nương tử của ta sao.
Long Ngạo ra vẻ ngây thơ nói.
– hứ. Ta không phải là nương tử của ngươi. Ngươi chỉ muốn chiếm hữu thân thể ta mà thôi.
Nàng ta tức giận nói.
– Không...không phải ta không chi muốn chiếm thân thể nàng, còn muốn tâm nữa.
Long Ngạo vội vàng nói.
– Thế...còn không mau rút cái thứ xấu xa của ngươi ra khổi người ta.
Lan Như Nguyệt buồn cười khi thấy hắn vôi vàng như thế.
– À...ta rút ra liền.
Long Ngạo thấy nàng tức giận thế liền vội vàng rút ŧıểυ yy ra khổi âm đa͙σ mềm mại của Lan như Nguyệt.
Khi ŧıểυ yy của Long Ngạo được rút ra khổi âm đa͙σ của mình, nàng nhìn thấy cái vừa to vừa dài khoản 17cm đến 18cm ŧıểυ yy đang cương cứng dữ tợn, gân xanh nổi lên cuồn cuộn.
– Sao...sao nó lại lớn như thế?
Lan Như Nguyệt đỏ mặt lí nhí nói.
– Ta cũng không biết, khi ta thấy cơ thể nàng thì nó lập tức dựng lên thế đấy.
Long Ngạo tỏ ra xấu xa nói.
– Ngươi còn nhỏ như thế mà có cái thứ xấu xa lớn như thế, không biết đã hại bao nhiêu đời thiếu nữ.
Lan như Nguyệt vừa xấu hổ vừa tức giận nói.
– Đây là lần đầu của ta đó, làm gì có thiếu nữ nào cho ta hại chứ.
Long Ngạo vô tội nói.
– Thật không?
Lan Như Nguyệt nghi ngờ hỏi.
– Thật. Ta xin thề nếu nói dối thì chết không được toàn.
Hắn chưa nói hết câu đã bị một bàn tay mềm mại che miệng lại.
– Ta tin chàng.
Lan như Nguyệt lấy tay che miệng hắn lại không cho hắn nói tiếp.
– Thế nàng đồng ý làm nương tử ta không?
Long Ngạo bất ngờ hỏi.
– Thiếp đồng ỳ.
Lan Như Nguyệt xấu hổ gật đầu.
– Nàng nói thật không rốt cuộc ta cũng có nương tử rồi.
Long Ngạo cười te tét.
– Chàng đừng có vội mừng ở nhà, thiếp đã có chồng rồi nhé.
Lan Như Nguyệt cười hihi nhìn hắn trêu tức.
– Cái gì? Giờ phải làm sao bây giờ?
Long Ngạo gấp gáp nói.
Nhìn thấy gấp gáp như thế nàng cảm thấy buồn cười và ngọt ngào, như thế chứng tỏ trong tim hắn đã có mình.
– Có cách rồi, bây giờ nàng nhân ta làm con nuôi thì ta có thể được ở bên cạnh nàng mà không sợ tên chồng nàng phát hiện hahaha.
Long Ngạo kà kà cười.
– Nghỉ hay quá nhỉ.
Lan Như Nguyệt trợn mắt nói.
– À mà cha mẹ của chàng đâu.
Lan Như Nguyệt bất ngờ hỏi một câu.
– Cha mẹ ta sao, haz khoản 2 năm trước có một bọn sơn tặc xông vào làng của ta cướp bốc giết người, cũng may lúc đó ta vào rừng săn vài con thú hoan mới có thể thoát khỏi cái chết.
Long Ngạo giả vờ như thật kể lại cuộc đời phong ba không có thật của mình.
– Thiếp xin lỗi, không nên khơi dậy chuyện buồn của nàng.
Lan như Nguyệt tỏ ra xin lổi nói.
– Từ nay về sau ta đã có thêm nàng, sẽ không cô đơn nữa rồi.
Long Ngạo cười rồi sau đó lấy tay ôm lấy Lan Như Nguyệt.
– Ừ từ nay về sau ta sẽ không để chàng phải chịu cô đơn nữa.
Lan Như Nguyệt dịu dàng nói.
– Trên Người thật thơm.
Long Ngạo hít sau một hơi nói.
– Đáng ghét...tên sắc lang này.
Nàng ta giả vờ giận nói.
– Nàng cho ta lần nữa nhé, ŧıểυ yy của ta thât khó chiu.
– Ừ, chàng nhẹ thôi nhé.
Lan Như Nguyệt e lẹ nói.
– Ừ ta sẽ nhẹ nhàn.
Long Ngạo dịu dàng nói.
Thế là 2 người lại mây mưa một lần nữa. Hai người kết hợp lại với nhau tạo thành một khung cảnh thật mỹ lẹ.