Sau kì thi cuối năm cũng chính là lúc mọi người được nghỉ về thăm gia đình.
Lăng Thiên đi dạo trên đường, nhớ tới nếu như ở kiếp trước thì đây được coi là nghỉ hè. Hắn tuy muốn vui vẻ thăm quan ở dị giới nhưng cũng muốn một ngày nào đó được quay lại gặp ba mẹ và dẫn theo đám con dâu.
'Hệ thống, ta có thể quay trở về địa cầu lần nữa không'
'Ký chủ có thể chinh phục thế giới này, sau đó biết đâu sẽ có thể quay trở lại thế giới cũ"
Ban đầu Lăng Thiên không hy vọng hệ thống sẽ có đáp án cho hắn, nhưng nghe được hệ thống nói hắn liền vui vẻ. Chỉ là chinh phục cái thế giới này ư, quá đơn giản...
Tiếu Ngưng Nhi từ đằng xa thấy Lăng Thiên, chạy đến bên cạnh hắn nói lời từ biệt, sau đó nàng tặng cho hắn một miếng ngọc bội màu đỏ và nói.
-"Thiên ca, hy vọng huynh thấy miếng ngọc bội này có thể nhớ đến ta, hy vọng kỳ học tới chúng ta lại có thể gặp lại" Nói rồi, không biết Ngưng Nhi lấy đâu ra can đảm hôn nhẹ vào má Lăng Thiên sau đó đỏ mặt chạy đi.
Cũng may người người qua lại, không ai bận chú ý tới điều đó, tuy nhiên vẫn có một đôi mắt chứng kiến tất cả...
Đây là lần thứ 2 Ngưng Nhi hôn lén hắn, lần thứ nhất là hồi hắn cùng nàng chữa bệnh xong.
-"Nha đầu này..." Lăng Thiên nói thầm. Hắn hết sức vui vẻ vì hắn biết ở thế giới này việc con gái tặng ngọc bội đỏ cho con trai là ý gì. Đó là cách thể hiện tình yêu của người nữ dành cho người nam. Nếu như có thể thay bằng lời nói rõ ràng thì ý vị đại loại sẽ là:"MUỘI YÊU HUYNH"... "Gua ai ní"... bla... bla...
Chứng kiến bóng người thướt tha vội vã đi xa, hắn mỉm cười, sau đó quay vào một góc kín rồi nói:"Chứng kiến lâu như vậy có thể đi ra được rồi chứ Tử Vân đồng học"
Đúng thế, người vừa chứng kiến hết thảy là Diệp Tử Vân, nàng im lặng bước ra. Tuy đã qua một thời gian ngắn nhưng dưới mắt nàng vẫn còn đỏ ửng, dường như vừa mới khóc lóc qua xong.
-"Theo dõi chúng ta lâu như vậy, Tử Vân đồng học có gì muốn nói không?" Lăng Thiên trêu tức nói với Diệp Tử Vân.
Diệp Tử Vân mím môi, nàng kéo Lăng Thiên vào một góc không người rồi lấy dũng khí nói ra.
-"Là- làm ơn, có thể chỉ cho ta cách nào để mạnh lên không?"
-"Có- Có thể cho ta mạnh như Ngưng Nhi được không"
Đúng là võ của phụ nữ là nước mắt mà, nhưng Lăng Thiên vẫn cố tỏ ra không hiểu nói.
-"Tử Vân đồng học muốn mạnh như Ngưng Nhi thì phải đi họi Ngưng Nhi chứ sao lại nói với ta"
Lăng Thiên vẫn không chịu nói khiến Diệp Tử Vân bối rối, nàng đã khóc thế này rồi mà hắn còn không chấp nhận, chả nhẽ... Vừa suy nghĩ, Diệp Tử Vân đỏ mặt.
Thấy Diệp Tử Vân mãi không nói tiếp, Lăng Thiên quay người lại giả vờ nói:"Nếu Tử Vân đồng học không có việc gì, ta về trước đây"
Thấy hắn sắp đi ra, Diệp Tử Vân lấy hết dũng khí, can đảm chạy tới ôm chầm lấy lưng của Lăng Thiên, nói nhỏ:"Làm ơn quay lại, nói chuyện với ta chỉ một chút thôi có được không?"
Lăng Thiên thấy vậy, mỉm cười quay người lại nói:"Vậy ta quay lại, có gì Tử Vân đồng học nói luôn đi"
"Diệp Tử Vân, ngươi mau hành động đi còn chờ gì nữa, ngươi có muốn mình mạnh mẽ, phụ việc phụ thân và khiến ngài tự hào hay không' Suy nghĩ trong đầu Diệp Tử Vân nổi lên, nàng đã quyết định...
Lúc này, nàng vội nhón chân lên, hôn nhẹ lên má của Lăng Thiên, e thẹn nói:"Những gì Ngưng Nhi có thể ta đều có thể làm được, liệu huynh có thể giúp ta được không"
Nàng thay đổi giọng điệu ngọt ngào hơn, nghĩ đó chắc chắn Lăng Thiên sẽ giúp nàng. Tuy hơi có chút lỗi với Ngưng Nhi nhưng nàng không có cách nào khác.
Nàng chờ một tiếng đồng ý từ Lăng Thiên, chờ mãi chờ mãi nhưng vẫn không thấy tiếng động gì, nàng ngước lên nhìn thì thấy gương mặt đầy lạnh lùng của hắn nhìn nàng. Hắn nói.
-"Ngươi dùng cách này để tiếp cận ta, nói Ngưng Nhi có thể làm được thì ngươi đều có thể... Vậy ta sẽ coi đây là sỉ nhục đối với Ngưng Nhi, ngươi nghĩ Ngưng Nhi hôn ta, ta thích ta mới giúp Ngưng Nhi ư?"
Chứng kiến kế hoạch phản tác dụng, Diệp Tử Vân run sợ, nàng không nghĩ mọi việc sẽ như thế này.
-"Cáo từ" Lạnh lùng nói, Lăng Thiên quay đi.
-"Đứng lại" tiếng Diệp Tử Vân ở đằng sau kêu lên, sau đó nàng òa khóc thật to, cũng may người đi đường xung quanh không có ai.
-"Ta đã cố hạ mình như vậy, tại sao huynh không giúp ta, ta chỉ muốn bản thân có tác dụng trong mắt phụ thân mình thôi mà, điều đó có gì sai ư?"
Lăng Thiên im lặng, nữ nhân này có đầu óc không vậy, hở tí ra là khóc, hắn nói:
-"Ngươi không có sai, nhưng cách mà ngươi nhờ vả ta thì sai hoàn toàn, hãy làm việc có chút thành ý đi"
Diệp Tử Vân nghe vậy, ngước đầu lên mừng rỡ, nói.
-"Vậ-vậy, huynh muốn gì, Ta có chút tiền tiết kiệm có thể cho huynh, hay để ta tiến cử huynh vào làm việc ở thành phủ chủ nhé"
Lăng Thiên lắc đầu, không nói gì chỉ đưa ngón tay về phía nàng.
Diệp Tử Vân sững sờ một lúc, ban đầu không hiểu rồi về sau gương mặt tím xanh cả lại, run rẩy nói.
-"Ta... không được" Nàng không nghĩ Lăng Thiên là con người bỉ ổi như thế, nhân cơ hội này muốn chiếm cứ thân thể của nàng.
Lăng Thiên vẫn đứng đó, không nói gì. Diệp Tử Vân mỗi trôi qua 1 giây lại tựa như trôi qua hàng giờ vậy, nàng đau đầu, toát hết mồ hôi nghĩ... Nghĩ đến cha, nghĩ tới một lần nàng được có thể nghe cha nói một tiếng"Ta tự hào về con" rồi đưa tay vuốt ve đầu nàng. Diệp Tử Vân cắn răng, sau đó đưa tay buông từng cúc áo của mình ra vừa nói vừa khóc
-"Ta có thể cho ngươi thân thể ta, nhưng ngươi phải đảm bảo ta thiên phú tuyệt sẽ không kém hơn Ngưng Nhi, nếu không làm được dù có phải vận dụng lực lượng của thành phủ chủ, ta tuyệt đối sẽ truy sát ngươi bất cứ nơi nào"
Dường như rất quyết tâm chuẩn bị nhảy vào hang cọp, nàng đã cởi hết sạch phần áo phía trên. Tuy đã 1 tay che lại bầu ngực chớm nở nhưng phải công nhận dáng người của Diệp Tử Vân không thua kém nhiều so với Ngưng Nhi. Bộ ngực tuy không to bằng Ngưng Nhi nhưng toàn thân da trắng bóc như quả trứng gà, không một tì vết, cộng thêm khuôn mặt thiên thần nữa thì đã hiểu vì sao nàng cùng Ngưng Nhi được mệnh danh là song tinh rồi.
Lăng Thiên chứng kiến hết thảy, tuy nhiên hắn biết giờ vẫn chưa phải lúc. Không phải hắn sợ lực lượng của thành phủ chủ cỏn con mà là hắn muốn chiếm lấy Diệp Tử Vân cả tâm trí lẫn cơ thể. Nếu như lúc này bắt đầu, tuy hắn có thể chiếm lấy cơ thể nàng, dùng một vài thủ đoạn khác để tâm trí nàng hoàn toàn nghe theo hắn nhưng như thế thật sự không vui. Những chiêu thức đấy hắn chỉ dành cho nhưng con đàn bà với tâm địa độc ác như Thẩm Tú.
Thẩm Tú lại được sướng tên ở đây, được chủ nhân nhắc nhiều không biết nàng nên vui hay nên buồn nữa...
Lăng Thiên nhìn vào Diệp Tử Vân, vừa cười vừa nói:"Cái ta chỉ là sợi dây chuyền ở cổ của ngươi, ngươi đang suy nghĩ gì thế hả?"
Nghe Lăng Thiên nói xong, Diệp Tử Vân sững sờ, chợt nhớ ra là toàn bộ mọi chuyện đều là do mình tự biên tự diễn nghĩ ra, nàng đỏ bừng mặt, cúi gập người xuống rồi nói to.
-"Lăng Thiên xấu xa, vô sỉ, hạ lưu, thua thiệt người ta còn coi huynh là chính nhân quân tử"
Tuy trong miệng vẫn chửi Lăng Thiên, nhưng lần này hoàn toàn là khác, mối quan hệ của nàng và hắn một cách vi diệu nào đó đã tiến thêm một bước nữa mà chính bản thân Diệp Tử Vân lại không hề hay biết.
Chờ Diệp Tử Vân mặc lại áo xong, hắn nói nhẹ nhàng:"Muội dù sao cũng là bạn của Ngưng Nhi và cũng là bạn của ta, đương nhiên ta sẽ giúp muội rồi"
-"Hứ, ai thèm huynh giúp" Diệp Tử Vân bĩu môi giả vờ quay đi nói, nhưng trong lòng cũng vui mừng vì cuối cùng mình đã có cơ hội mạnh mẽ lên.
Lăng Thiên tranh thủ lúc Diệp Tử Vân quay đi, ý nghĩ của hắn chìm vào cửa hàng. Hắn giờ còn sót lại đúng 12.000 vàng khiến hắn xót thối ruột, nhưng nghĩ tới tương lai kế hoạch của mình bèn dứt khoát mua Pokemon "Articuno" - Pokemon hệ băng và cũng là một trong 3 pokemon chim thần thoại giống với Ngưng nhi.
'Ting, ký chủ vàng đã hết, mời tiếp tục cố gắng'
'Haizz, lại về tay trắng' Lăng Thiên mặc niệm, sau đó quay qua nói với Diệp Tử Vân.
-"Tử Vân, đây là "Articuno", một yêu linh thần kỳ, thứ sẽ ban cho muội thiên phú mạnh mẽ"
Nhận lấy một con yêu linh hình dáng chim kỳ lạ, xung quanh lông màu xanh toát ra hơi lạnh của băng giá. Nàng biết bản thân mình hệ băng, mà yêu linh này cũng hệ băng rất phù hợp với nàng. Nhưng chợt hỏi.
-"Lăng Thiên, huynh nói với muội là thứ này có thể giúp muội, nhưng muội đâu có đạt đến bạch ngân yêu linh sư để có thể dung hợp với nó?"
Cách xưng hô của 2 người thay đổi một cách tự nhiên làm Diệp Tử Vân không phát giác. Lăng Thiên nói.
-"Đây là yêu linh đặc biệt, muội có thể dung nhập với nó ngay từ bây giờ, sau khi dung nhập muội sẽ biết tác dụng là gì..."
Thấy Lăng Thiên bí mật như thế, Diệp Tử Vân tin tưởng, nàng bắt đầu dung hợp...
1...2...3... sau khoảng 3 giây, dung hợp xong, lượng thông tin tràn vào trong đầu nàng. Nàng nhận được một bộ công pháp cực kỳ khủng bố là "Băng hoàng phách thiên kinh", các võ kỹ của yêu linh và quan trọng nhất là...
-"Muội... muội đột phá đến thanh đồng tứ tinh rồi"
'Tử Vân ơi là Tử Vân, ngươi đúng là không biết xấu hổ mà...'
Lăng Thiên thấy Diệp Tử Vân vui mừng như thế, chợt đổ một gáo nước lạnh:" Hình như hiện tại Ngưng Nhi đã đạt tới Bạch ngân nhất tinh rồi thì phải..."
Nghe Lăng Thiên nói xong, Diệp Tử vân sững sờ, tâm trạng như chìm vào đáy cốc. Lăng Thiên cười vỗ nhẹ vai Diệp Tử Vân nói:"Đừng bi quan, muội thiên phú ban đầu tốt hơn Ngưng Nhi một chút, có lẽ chăm chỉ tu luyện sẽ đuổi kịp Ngưng Nhi đấy"
Thấy Lăng Thiên động viên mình, nàng cũng vui vẻ trở lại. Sau khi cảm ơn rối rít, 2 người chia tay ai về nhà nấy...