Sau khi Tề Vân sống lại, vì mua được thứ mình cần mà lấy cớ là ba mình bị bệnh hỏi mượn tiền mọi người xung quanh. Nhưng số tiền người khác có thể cho cậu ta mượn là có hạn, cho nên cậu ta liền nhắm vào Khâu Cẩm. Bởi vì trong số những người cậu ta quen biết, người có thể lập tức bỏ ra một số tiền khổng lồ chỉ có Khâu Cẩm mà thôi.
Kiếp trước, Tề Vân cũng mang theo nhóm bạn đi tìm Khâu Cẩm mượn tiền. Tề Vân nói ba cậu ta đang nguy kịch, cần tiền mới có thể phẫu thuật ngay, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Mặc dù Khâu Cẩm rất ghét Tề Vân, nhưng hắn nhìn dáng vẻ thật sự rất sốt ruột chờ tiền cứu ba mình của cậu ta, nghĩ cứu cấp không cứu nghèo, số tiền này với mình chẳng là gì cả, nhưng lại có thể cứu ba người ta một mạng, nên coi như là làm việc thiện đi. Khâu Cẩm nghĩ, dù sao nhà mình năm nào cũng đều bỏ ra một số tiền lớn trợ giúp những người thật sự cần giúp đỡ, giúp thêm một người cũng chẳng sao. Nể giao tình trước đây từng chơi chung với nhau, giúp cậu ta lần này vậy.
Nhưng Khâu Cẩm đâu biết rằng số tiền mà hắn cho Tề Vân mượn, lại trở thành trợ thủ lớn nhất để Tề Vân giết chết hắn.
Tề Vân cầm số tiền Khâu Cẩm cho mượn đi mua mọi thứ mình cần. Về phần người ba mà cậu ta nói là bệnh nặng cần phẫu thuật kia, cậu ta vốn không hề quan tâm ông ấy sống hay chết. Bởi vì cậu ta không muốn vào thời mạt thế rồi mà còn có người tiếp tục làm gánh nặng của mình.
Trước khi tiến vào thời mạt thế, Tề Vân kêu Ngô Hạo hẹn Khâu Cẩm. Vốn dĩ Khâu Cẩm không muốn đi, nhưng Ngô Hạo lại nói hôm đó là sinh nhật anh ta, mặc kệ thế nào đều hy vọng hắn có thể tới, cho dù chỉ có mặt một chút thôi cũng được. Còn Tề Vân thì muốn giáp mặt cảm ơn hắn vì đã cho cậu ta mượn tiền.
Bởi vì Ngô Hạo cứ gọi điện bảo hắn nhất định phải tới. Khâu Cẩm nghĩ bọn họ còn chưa tới mức không thể gặp nhau, huống chi ở trường cũng là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thế là hắn tới tặng quà rồi về là được.
Kết quả, Khâu Cẩm đến chỗ hẹn thì phát hiện lại là một nhà máy bỏ hoang. Tuy trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng thấy bên trong trang trí không ít đèn màu còn có tiếng nhạc. Cho rằng có lẽ là bọn họ tổ chức tiệc sinh nhật với chủ đề nhà máy bỏ hoang, nên liền xuống xe đi vào.
Nhưng sau khi đi vào, bên trong lại không có một bóng người, hơn nữa cửa lớn còn đột nhiên bị khoá từ bên ngoài. Khâu Cẩm cảnh giác nhìn xung quanh, nghĩ rằng bọn họ muốn đùa dai chỉnh mình thì trong lòng không vui gì mấy, nhưng vẫn chờ bọn họ xuất hiện.
Thế nhưng chỉ có một mình Tề Vân xuất hiện, không có những người khác. Mà Tề Vân lại cầm một khẩu súng hơi của câu lạc bộ bắn súng xuất hiện trên lầu hai. Tuy loại súng ngắm này không có uy lực lớn như súng thật, nhưng cũng có lực sát thương nhất định, vì vậy nó được kiểm soát và không được phép xuất hiện bên ngoài câu lạc bộ bắn súng. Nhưng cây súng trên tay Tề Vân là đặc biệt tìm người sửa đổi, lực sát thương của nó đã không khác súng thật là mấy. Hơn nữa số tiền mua súng và sửa súng đều là tiền của Khâu Cẩm cho mượn.
Khâu Cẩm nhìn Tề Vân, hỏi cậu ta muốn làm gì. Nếu cậu ta thật sự dám nổ súng thì hắn nhất định sẽ kiện cho cậu ở trong tù cả đời.
Tề Vân cười, nói mình lừa hắn đến đây là muốn giết hắn. Chẳng qua sau khi giết hắn thì cậu ta không cần phải gánh vác bất kỳ trách nhiệm nào cả, bởi vì sẽ chẳng có ai truy cứu trách nhiệm của cậu ta.
Khâu Cẩm cảm thấy đầu óc của Tề Vân có vấn đề. Cho dù hắn không còn người nhân, nhưng xí nghiệp của nhà hắn có rất nhiều nhân viên quản lý, rất nhiều thứ không có vân tay của hắn đóng dấu thì sẽ không thể nào vận hành. Chỉ cần hắn biến mất hai ngày trở lên, lập tức sẽ có người báo cảnh sát.
Bộ dáng Tề Vân đắc ý và hoàn toàn không thèm quan tâm đến hậu quả, bắn liên tục nhiều phát vào người Khâu Cẩm.
Viên đạn xuyên qua cơ thể của Khâu Cẩm, Khâu Cẩm trợn mắt nhìn Tề Vân. Hắn không ngờ Tề Vân lại thật sự dám nổ súng, hơn nữa còn thật sự muốn giết chết hắn.
Tề Vân nhìn Khâu Cẩm ngã trên mặt đất, trong lòng vô cùng khoái. Cậu ta không chỉ báo thù mà còn dẹp một chướng ngại vật của mình. Cho dù mạt thế đã sắp đến thì cậu ta cũng có thể dựa vào ký ức của đời trước, mà trở nên mạnh mẽ trong thời buổi loạn lạc này.
Cảnh Dương xuyên đến đã là kiếp thứ ba của thế giới này rồi, nhưng với Tề Vân là kiếp thứ hai, còn những người khác thì lại là kiếp đầu tiên. Bởi vì ký ức của bọn họ khác nhau, mỗi kiếp đều được phán định dựa trên ký ức mà họ từng trải qua.
Mặc dù lúc nguyên chủ chết không thể hiểu nổi tại sao Tề Vân lại lớn gan giết mình. Nhưng trong khoảnh khắc đó, trong lòng nguyên chủ vẫn rất hận Tề Vân. Thế nên báo thù cho nguyên chủ là việc mà Cảnh Dương nhất định phải làm.
Cảnh Dương mở mắt ra đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất ngẩng đầu lên nhìn mặt trời. Nếu cẩn thận quan sát thì bây giờ mặt trời đã có chút bất thường. Cảnh Dương khởi động hệ thống rồi híp mắt quan sát, xuyên thấu qua ánh nắng chói chang, hiện tại đã có thể nhìn thấy màu đỏ đen nhàn nhạt trên mặt trời rồi.
Người thường không có việc gì khẳng định sẽ không quan sát mặt trời, nhưng khoa học kỹ thuật của thế giới này xem như rất tiên tiến. Các quốc gia phát triển đều sẽ nghiên cứu thứ mà người bình thường sẽ không chú ý. Quốc gia mà bây giờ Cảnh Dương đang ở này cũng không ngoại lệ.
Cho nên trên thực tế là lãnh đạo của quốc gia sớm đã biết thế giới này bắt đầu bất thường rồi. Hơn nữa có một số người cũng đã bắt đầu có dấu hiệu biến thành zombie trước khi mặt trời hoàn toàn biến thành màu đỏ đen rồi. Chỉ là quá trình biến đổi rất chậm, mà sau khi lãnh đạo của quốc gia biết cũng đè ép chuyện này xuống, cho nên người thường không hề biết gì cả.
Thật ra thì quốc gia cũng đã sớm bắt đầu tìm biện pháp ứng phó, chỉ là không lường trước được mạt thế sẽ đột nhiên ập đến mà thôi. Nếu không cứu được tất cả mọi người thì chỉ có thể đào thải một số người trước, sau đó cùng người có thể thích nghi với thế này xây dựng một không gian sống mới. Dù sao thì cũng có một câu nói rất có đạo lý, đó là cạnh tranh sinh tồn người nào thích ứng được thì sống sót, dưới sự thay đổi của thế giới mà con người không thể khống chế được thì ai mạnh hơn người đó sống.
Cho nên có người thì biến thành zombie, có người lại kích phát được sức mạnh siêu nhiên trong cơ thể, tất cả đều là sức mạnh cuồn cuộn đến từ vũ trụ thần bí. Hoàn cảnh thay đổi, tốt xấu chọn cạnh tranh với nhau, hoặc là xem vận mệnh có giúp ngươi hay không, hoặc là xem ngươi có năng lực sống sót hay không.
Cảnh Dương dùng ngón tay che đôi mắt lại, nhẹ nhàng xoa xoa, bởi vì nhìn mặt trời quá lâu nên đôi mắt có chút không thoải mái. Mặc dù còn mười ngày nữa mặt trời mới hoàn toàn biến thành màu đỏ đen. Nhưng cần phải chuẩn bị xong tất cả mọi thứ trong vòng năm ngày. Sau đó tìm một chỗ trốn đi, chờ đến thời cơ thích hợp rồi trở ra.
Cảnh Dương lợi dụng quyền cao nhất của nguyên chủ mở kho hàng lấy vật tư và thuốc men. Hắn cần mua một số lượng lớn vũ khí, ngoài ra còn có các loại xe kiên cố và thực dụng.
Mua xe rất dễ, nhưng vũ khí ngoại trừ có thể mua được ở chợ đen, thì cũng chỉ có thể mua từ trò chơi thực chiến. Sau đó tự mình cải tạo tăng mạnh uy lực.
Thời gian gấp gáp, Cảnh Dương không hề có thời gian nghỉ ngơi mà giành giật từng giây bắt đầu chuẩn bị.
Việc đầu tiên Cảnh Dương làm chính là dùng máy tính gửi thông báo cho toàn bộ nhân viên quản lý, bảo họ đình công tất cả nhà máy. Lý do là hắn sắp sửa thay đổi mô hình kinh doanh, cũng muốn thay đổi luôn các sản phẩm trước đây. Cho nên trước khi có phương án cụ thể thì nhà máy không được khởi công.
Có nhân viên quản lý cảm thấy rất khó hiểu khi Cảnh Dương đột nhiên ra thông báo như vậy, nên đã gọi cho hắn để hỏi rõ tình hình. Cảnh Dương không giải thích nhiều với họ, còn ngang ngược bắt bọn họ làm theo lời mình nói, đồng thời đóng luôn kho hàng tổng.
Cảnh Dương buộc tất cả nhân viên phải nghỉ phép, hơn nữa còn cho mỗi người đều lãnh một lượng lớn sản phẩm của nhà máy về nhà. Tất cả nhân viên nhìn số hàng hóa mà ai cũng phải dùng xe chở mới có thể mang về nhà, cảm thấy sếp lớn thật sự là hạ quyết tâm phải thay đổi rồi.
Cảnh Dương dùng hệ thống gọi tất cả công ty vệ sĩ trong thành phố này, chọn mười người thích hợp nhất. Sau đó ký hợp đồng mời mười người này ở trên mạng. Bởi vì mấy người này trong tương lai sẽ là trợ thủ đắc lực của Cảnh Dương. Mà Cảnh Dương lại không có thời gian chọn từ từ, nên chỉ có thể để hệ thống tự chọn. Đầu tiên là mười người này phải không có người thân vướng bận. Thứ hai là tâm phải hướng thiện và phải phục tùng người lãnh đạo, quản lý của mình. Cuối cùng chính là kiếp trước bọn họ đều phải là người đã kích phát sức mạnh siêu nhiên và sống sót.
Cảnh Dương rất sảng khoái trả một số tiền thuê lớn. Sau đó thì vào ban đêm mười người này đến nhà hắn báo cáo.
Cảnh Dương để mười người này chuyển hết đồ trong kho hàng đến các nơi khác nhau giấu đi. Sau đó Cảnh Dương mua tất cả những gì mà hắn cho rằng là hữu dụng trong năm ngày, rồi để mười vệ sĩ vận chuyển đến chỗ nào đó. Vệ sĩ chỉ lo vận chuyển mà thôi, bọn họ cũng không biết trong xe đang chở thứ gì.
Tới gần thời mạt thế thì thế giới này cũng bắt đầu lộn xộn. Các loại vật phẩm sẽ hư hao rất nhiều khi bị cướp đoạt và hỗn loạn. Cho nên Cảnh Dương giấu mấy thứ này trước để chúng có thể được sử dụng tối đa ở thời khắc mấu chốt.
Trong năm ngày này, mỗi ngày Cảnh Dương đều ngủ không đến hai tiếng. Đây là lần đầu tiên hắn trải qua như thế, bây giờ đứng được toàn là dựa vào hệ thống mạnh mẽ chống đỡ. Bởi vì có một số việc cần hắn phải tự mình đi làm, ai kêu đời này hắn không gặp được người yêu ngay từ đầu chứ?
Tuy năm ngày này rất vất vả, nhưng tốt xấu gì cũng đã làm xong hết mọi chuyện. Cảnh Dương đứng trong phòng khách, xoay người nhìn xung quanh căn phòng này. Nơi này nguyên chủ đã ở được hai mươi năm rồi, sau này có thể sẽ không trở về nữa, chỉ sợ nơi này cũng không còn giữ được bao lâu.
Cảnh Dương lấy điện thoại ra xoay trên tay, khoé miệng nhếch lên một nụ cười ác ý rồi đặt điện thoại lên bàn trà trong phòng khách. Sau đó thì đeo ba lô lên lưng và kéo hành lý đi ra ngoài.
Cảnh Dương lái xe chạy về hướng ngoại ô, đến nơi mà hắn để nhóm vệ sĩ canh chừng.
Cảnh Dương lái xe mấy tiếng đồng hồ mới đến được bên ngoài một khu dân cư nhìn không hề thu hút. Hắn dùng điều khiển từ xa mở cửa sắt, sau đó lái xe vào. Khu này nhà cửa rất lớn, bên trong có hai toà nhà ba tầng nhỏ dùng để làm xưởng sản xuất, hơn nữa tường rất cao, đây chính là nơi ba mẹ của nguyên chủ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Mặc dù nơi này đã bỏ trống rất lâu rồi, nhưng ba mẹ của nguyên chủ vẫn không chịu thanh lý nó. Bởi vì nơi này có ý nghĩa kỷ niệm, và cũng có ý nghĩa nhắc nhở bọn họ ban đầu đã vất vả như thế nào.
Ở kiếp đầu tiên, nguyên chủ cũng nhờ trốn ở chỗ này mà vượt qua một đoạn thời gian rất dài sau khi tiến vào thời mạt thế.
Sau khi Cảnh Dương tới, hắn để nhóm vệ sĩ cài đặt hệ thống an ninh cho nơi này với tốc độ nhanh nhất và trong thời gian ngắn nhất. Nhất định phải bảo đảm nơi này không gì phá nổi, hơn nữa còn dễ thủ khó công.
Nhóm vệ sĩ rất nghi hoặc với yêu cầu của Cảnh Dương, không biết hắn rốt cuộc là muốn làm cái gì. Chẳng qua bọn họ đều là vệ sĩ có kinh nghiệm vô cùng phong phú, biết không nên hỏi thì không hỏi, cố chủ không muốn nói thì cũng không hỏi. Chỉ cần là việc không phạm pháp thì bọn họ cứ làm theo là được.
Những vệ sĩ này đều đã được huấn luyện nghiêm chuyên nghiệp, Cảnh Dương bỏ một số tiền lớn mời bọn họ, bọn họ đương nhiên cũng có điểm đáng giá cao như vậy rồi. Năng lực đều không hề thua kém gì quân nhân.
Mặc dù thời gian gấp gáp, nhưng việc đầu tiên sau khi Cảnh Dương đến đây là cảm thấy nên ngủ một giấc trước, nếu không hắn thật sự sắp không chịu nổi nữa. Chờ sau khi thức dậy, hắn còn phải cải tạo lại vũ khí.