Cảnh Dương ngủ đến buổi chiều ngày hôm sau mới dậy, sau khi sạc đầy pin cho điện thoại, vừa khởi động máy liền thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ, Cảnh Dương dứt khoát tắt nguồn ném qua một bên.
Đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh sắc bên ngoài, Cảnh Dương bắt đầu lên kế hoạch ở trong đầu.
Cảnh Dương cảm thấy thay vì phí tâm tư đoạt lại công ty hiện tại, còn không bằng hủy diệt hoàn toàn công ty, khiến cho bọn họ như dã tràng xe cát biển đông, làm vậy sẽ đơn giản hơn nhiều.
Bởi vì bây giờ năng lực chịu đựng của hắn rất kém, cho nên hoàn toàn không muốn nhận lấy một chút xíu tức giận nào ở trước mặt những người đó, cách tốt nhất chính là nhanh chóng rời đi.
Nhưng nếu muốn đánh cho bọn họ suy sụp, đầu tiên hắn phải thành lập một công ty mới, làm game với hắn mà nói là không phải việc gì khó, nhưng hắn không có khả năng làm hết tất cả mọi chuyện một mình. Cho nên phải tạo một đội ngũ mới, bắt đầu bồi dưỡng đến khi thành thạo lại từ đầu, cái này hơi có chút khó khăn.
Cảnh Dương cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên nhớ đến Hạ Lãng gặp được trong yến tiệc, có lẽ thông qua tay y để đạt được mục đích của mình thì tất cả sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tịch Quảng Thiện, Ôn Trúc, Tịch Thụy, Đỗ Kiệt, bốn người này, Cảnh Dương đã an bài xong kết cục cho bọn họ rồi, tất cả đều sẽ đi theo kịch bản của hắn định ra. À đúng rồi, còn một người thiếu chút nữa là quên mất, người này rất có thể sẽ trở thành người phá kịch bản của hắn, đến lúc đó cũng lôi hắn vào giải quyết chung là được.
Sau khi trong lòng đã có quyết định đại khái, ngày hôm sau Cảnh Dương đến công ty.
Hắn đi thang máy trực tiếp lên tới tầng cao nhất, bí thư vừa nhìn thấy hắn thì lập tức đứng lên, thần sắc có chút hoảng loạn cùng dáng vẻ như có gì đó muốn nói.
Cảnh Dương nhìn cô một cái, trong lòng lập tức đoán được là xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không có nói gì với cô, trực tiếp đẩy cửa văn phòng đi vào.
Sau khi tiến vào văn phòng, Cảnh Dương thấy Tịch Thụy đang ngồi trên vị trí vốn nên là của hắn, giống y như kiếp trước, việc đầu tiên sau khi Tịch Thụy vào công ty chính là giành văn phòng với Tịch Lặc.
"Anh, rốt cuộc anh cũng đi làm rồi hả?" Tịch Thụy ngồi trên ghế sau bàn làm việc, không hề có ý định muốn đứng dậy, còn làm thái độ dạy đời nói "Cả ngày hôm qua anh cũng không tới công ty, gọi điện thoại anh cũng không bắt máy, làm tổng giám đốc mà bỏ rơi nhiệm vụ như anh vậy, có phải là hơi không chuyên nghiệp không?"
"Cút ngay." Cảnh Dương đi đến bên cạnh Tịch Thụy, mặt không cảm xúc nhìn xuống cậu ta.
Tịch Thụy bị khí thế của Cảnh Dương trấn áp đến sinh ra sợ hãi ở trong lòng, mặc dù cậu ta cũng không muốn đứng lên, nhưng bởi vì sợ hãi nên cơ thể không tự chủ được đứng lên.
Cảnh Dương ngồi xuống ghế, mở ngăn kéo bắt đầu tìm kiếm văn kiện, hoàn toàn coi Tịch Thụy như không khí.
Tịch Thụy bị làm lơ, trong lòng tất nhiên là vô cùng tức giận rồi, từ nhỏ đến lớn, Tịch Lặc chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận, được tiếp thu giáo dục và bồi dưỡng tốt nhất. Mà Tịch Thụy cậu ta chẳng qua chỉ là một đứa con riêng không thể lộ ra ánh sáng mà thôi, chẳng những không được Tịch gia thừa nhận, mà trước khi ba mẹ cậu ta còn chưa kết hôn, ngay cả cửa lớn của Tịch gia cậu ta cũng không được bước vào. Đều là con trai cùng một ba sinh ra, dựa vào cái gì lại không công bằng với cậu ta như vậy.
Tịch Thụy chỉ cần nhớ tới đủ chuyện trong quá khứ liền chướng mắt Tịch Lặc vô cùng. Tất cả những gì mà Tịch Lặc đang có, sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về mình, dựa vào cái gì anh ta còn kiêu ngạo với mình như vậy.
"Văn phòng này đã là của em rồi." Tịch Thụy nhìn Cảnh Dương, trên mặt tràn đầy đắc ý nói "Trước khi em tới công ty đi làm, ba nói tất cả văn phòng trong công ty cho em tùy ý lựa chọn, em cũng đã được ba đồng ý chọn văn phòng này, toàn bộ đồ đạc của anh đều được dọn đi rồi."
Cảnh Dương tìm được văn kiện mình muốn tìm mới cho cậu ta một ánh mắt, ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái nói "Cút đi, bây giờ tao không muốn đếm xỉa tới mày."
"Thái độ của anh là sao hả?" Tịch Thụy đặc biệt không phục nói "Ba nói em có thể dùng văn phòng này, đến lời ba nói anh cũng dám không nghe sao? Bây giờ cũng đâu phải như lúc ông bà nội còn sống!"
"Mày không có tư cách gọi bọn họ là ông bà nội, từ trước đến nay bọn họ chưa từng thừa nhận mày là cháu của bọn họ." Cảnh Dương nghiêm túc sắc bén nhìn cậu ta nói "Tao nói lại lần cuối cùng, cút đi!"
Trái tim Tịch Thụy giống như bị ánh mắt của Cảnh Dương đâm một cái, có loại xúc động muốn chạy trốn, nhưng mà không thể mất mặt, cậu ta tuyệt đối sẽ không rời đi. Nếu hôm nay cậu ta không cướp được văn phòng này, thì sẽ không thể nào đạt tới mục đích lập uy nghiêm ở công ty của cậu ta.
Hơn nữa Cảnh Dương còn nhắc tới chuyện ông bà nội chưa từng thừa nhận Tịch Thụy, có thể nói là chạm đến vết sẹo của Tịch Thụy, nói ra sự thật làm cho Tịch Thụy khó chịu nhất.
"Ba mới là chủ tịch của công ty này, ba nói văn phòng này là của em thì chính là của em, có bản lĩnh thì anh nói với ba là không muốn nhường văn phòng này cho em đi." Tịch Thụy khiêu khích nhìn Cảnh Dương nói.
Cảnh Dương ném văn kiện lên bàn, đứng lên đi vòng qua bàn làm việc đến trước mặt Tịch Thụy nói "Mày chưa cai sữa sao? Cứ ở đây ba, ba, ba, nơi này là văn phòng của tổng giám đốc, chỉ cần tao vẫn là tổng giám đốc thì văn phòng này cũng chỉ có tao mới được dùng. Mày là cái thá gì dám diễu võ dương oai ở trước mặt tao?"
Tịch Thụy bị ép lùi về sau một bước, nhưng vẫn ưỡn ngực, làm ra dáng vẻ không sợ hãi nói "Anh chẳng qua chỉ là một tổng giám đốc tạm thời mà thôi, bây giờ em đã bắt đầu đến công ty đi làm, anh cho rằng anh còn có thể đắc ý được bao lâu."
Cảnh Dương dùng sức vung một quyền đấm vào mặt Tịch Thụy, Tịch Thụy không ngờ mình sẽ bị đấm, không hề phòng bị bị đấm ngã xuống đất.
Không phải Cảnh Dương cảm thấy tức giận bởi vì lời nói của cậu ta, dù sao hắn cũng không tính tiếp tục làm tổng giám đốc của công ty này nữa, nhưng khi nhìn Tịch Thụy ở khoảng cách gần, hắn thật sự nhịn không được sự chán ghét trong lòng dành cho cậu ta, có loại xúc động muốn đập nát gương mặt kia.
Tịch Thụy che lại má trái đau đớn, thậm chí cậu ta còn cảm giác được hàm răng của mình giống như bị lung lay vậy, cậu ta quỳ rạp trên mặt đất, cả buổi trời mới hơi bớt đau, quay đầu trừng lớn đôi mắt nhìn Cảnh Dương nói "Anh dám đánh tôi?!"
"Tại sao tao không dám?" Cảnh Dương cởi áo khoác ném lên sô pha, hắn nghĩ dù sao cũng đã động thủ rồi, vậy cứ đánh tới khi nào mình hả giận thì thôi.
Cảnh Dương đánh Tịch Thụy một trận, ban đầu Tịch Thụy còn muốn phản kháng, nhưng cậu ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Cảnh Dương, cuối cùng chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất liều mạng tránh né, sau đó lớn tiếng kêu thảm thiết.
Bí thư ở bên ngoài nghe được âm thanh, ôm điện thoại bị dọa đến run bần bật, cô không biết bây giờ cô có nên gọi điện thoại kêu người cứu Tịch Thụy hay không. Bởi vì cô lo lắng nếu mình gọi điện thoại kêu người tới sẽ đắc tội Cảnh Dương, nhưng nếu không gọi điện thoại kêu người tới, chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tịch Thụy thôi, cô đã cảm thấy cậu ta có khả năng sắp bị đánh chết rồi.
Cảnh Dương đánh Tịch Thụy xong, cả người hắn cũng đổ đầy mồ hôi, nhưng lại sảng khoái hơn rất nhiều. Hắn mặc kệ Tịch Thụy đã bị hắn đánh đến không thể nhúc nhích, trở về bàn làm việc ngồi xuống, tiếp tục sửa sang lại văn kiện hắn cần dùng.
Sau khi sửa sang xong văn kiện, Cảnh Dương mở cửa đi ra ngoài, bí thư bên ngoài ở bị hoảng sợ, la lên một tiếng rồi ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Cảnh Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua Tịch Thụy tê liệt nằm trên mặt đất không biết tỉnh táo hay là hôn mê, nói với bí thư "Gọi xe cấp cứu cho nó đi."
Hôm nay có một cuộc hội nghị rất quan trọng, phần lớn cổ đông và người có chức vị quan trọng trong công ty đều sẽ tới tham dự, Cảnh Dương quyết định chọn hôm nay tuyên bố hắn sẽ không làm tổng giám đốc của công ty này nữa.
Sau khi mọi người lần lượt tiến vào phòng họp, Cảnh Dương trực tiếp tuyên bố bắt đầu hội nghị, nhưng Đỗ Kiệt lập tức nói là Tịch Thụy vẫn chưa tới, phải đợi cậu ta tới thì mới bắt đầu hội nghị được.
"Chắc là bây giờ nó đang trên đường đến bệnh viện rồi, cho nên sẽ không tới đây đâu, nếu anh cảm thấy nó không tới thì hội nghị sẽ không thể tiến hành, anh cũng có thể không tham dự hội nghị hôm nay." Cảnh Dương nhìn Đỗ Kiệt nói "Dù sao ở hội nghị hôm nay, anh và Tịch Thụy có mặt ở đây hay không đều không phải là chuyện quan trọng gì."
Cho dù trong lòng Đỗ Kiệt bởi vì lời nói của Cảnh Dương mà tức giận, nhưng nói thế nào thì hiện tại Cảnh Dương vẫn là tổng giám đốc của công ty này, nếu Tịch Thụy ở đây thì anh ta còn có thể mượn miệng của Tịch Thụy xả giận. Nhưng bây giờ Tịch Thụy không ở đây, anh ta làm cấp dưới mặc kệ thế nào thì cũng không thể ở trường hợp này chống đối cấp trên, cho nên chỉ có thể ngậm miệng chịu đựng tức giận.
Cảnh Dương nhìn những người khác trên bàn hội nghị, vào thẳng chủ đề "Hôm nay hủy bỏ nội dung hội nghị ban đầu, tôi có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố."
Người trên bàn hội nghị hai mắt nhìn nhau, không biết tại sao Cảnh Dương đột nhiên lại muốn thay đổi hội nghị, những cổ đông được Tịch Quảng Thiện mượn sức, thì đang chờ tìm lỗi sai để kéo hắn xuống. Mặc dù không có khả năng chỉ bằng một hội nghị liền có thể không để hắn làm tổng giám đốc nữa, nhưng tích tiểu thành đại, chỗ sai càng nhiều thì bọn họ tự nhiên là sẽ có lý do phản đối hắn.
"Bây giờ tôi xin chính thức tuyên bố," Cảnh Dương vô cùng nghiêm túc nói "Từ hôm nay trở đi, tôi không đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc của công ty nữa, đồng thời cũng sẽ không tham dự bất cứ quản lý và công việc nào của công ty nữa."
Những người khác trên bàn hội nghị nghe Cảnh Dương nói xong, toàn bộ đều ngây người, có người thậm chí còn hoài nghi mình nghe lầm rồi. Đặc biệt là những cổ đông đã được Tịch Quảng Thiện mượn sức, bọn họ nghẹn gần nổ phổi cũng muốn kéo hắn xuống, kết quả hắn đột nhiên tuyên bố mình không làm tổng giám đốc nữa, hơn nữa cũng không tham dự quản lý cùng công việc khác của công ty, chuyện này quá mức đột nhiên, đột nhiên đến nỗi làm cho bọn họ trở tay không kịp.
Đỗ Kiệt cũng khiếp sợ nhìn Cảnh Dương, hoàn toàn không ngờ hắn sẽ dễ dàng từ bỏ vị trí tổng giám đốc như vậy, cũng không tham dự công việc của công ty. Tuy đây là việc mà ba con Tịch Quảng Thiện và hắn đã âm mưu rất lâu, nhưng đột nhiên dễ dàng đạt được như vậy, ngược lại không hề vui vẻ, bởi vì anh ta suy nghĩ, có lẽ Tịch Lặc còn có âm mưu gì đó lớn hơn nữa.
"Về tất cả cổ phần mà tôi đang có, tôi cũng quyết định chuyển nhượng toàn bộ ra ngoài, cổ đông nào có hứng thú có thể tìm tôi thương lượng riêng." Cảnh Dương đứng lên nói tiếp "Hôm nay nội dung hội nghị mà tôi muốn nói chính là những cái này, bởi vì từ giờ trở đi tôi đã không phải là tổng giám đốc nữa, cho nên nội dung hội nghị có liên quan đến công ty tôi sẽ không tham dự, các người có thể tiếp tục mở họp."
Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cảnh Dương rời đi, tiếp tục tiến hành hội nghị là không có khả năng, đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, bọn họ sao có thể giống như không có việc gì mà tiếp tục mở họp được.