Tình cảnh trước mắt khiến cậu không biết phải nói gì, Lâm Gia Viễn, bị, thịt rồi.
- Ưm.
Lúc này, Lâm Gia Viễn cũng bị tiếng ồn làm tỉnh lại, cậu ta có chút nghi hoặc mờ mịt nhìn xung quanh,
- Vân Trọng, ta đánh chết ngươi....A
Đột nhiên Lâm Gia Viễn bật người dậy nhưng lập tức nằm phịch xuống giường, nửa thân dưới cậu ta giống như bị xe cán qua vậy.
- Cậu không sao chứ.
Lạc Dư có chút đau lòng, cậu âm thầm thở phào, may Lãnh Kiệt vì lần đầu của cậu nên rất nhẹ nhàng nếu không thì cậu cũng không kém Lâm Gia Viễn a.
Lâm Gia Viễn dùng ánh mắt giết người nhìn Vân Trọng, còn hắn ta thì vẫn thản nhiên như không có chuyện gì nói,
- Chị dâu, tôi đã gọi điện cho Lão đại nói chị ở đây rồi, nếu chị không nhanh chóng trở lại phòng mình thì tôi không dám chắc là chị không bị giống cậu ta đâu.
- Ngươi...
Lạc Dư tức giận lấy quần áo dưới đất đưa cho Lâm Gia Viễn mặc vào,
- Chúng ta đi.
Lâm Gia Viễn gật đầu, hai người cùng cùng nhau chạy khỏi đây,
...
- Lão đại, chúng ta để cho chị dâu rời đi như vậy sao.
Lãnh Kiệt nhếch môi,
- Không vấn đề gì.
Ánh mắt Lãnh Kiệt ý vị thâm trường nhìn Vân Trọng,
- Từ bao giờ cậu lại quan tâm đến em ấy như vậy, hay là...
Vân Trọng cười cười,
- Đúng vậy, tên Lâm Gia Viễn đó đã thành công khơi gợi sự hứng thú của tôi rồi.
- Chậc...
Lãnh Kiệt không biết nghĩ cái gì đó, hắn nhìn bóng dáng hai người rời đi híp mắt,
- Đi thôi.
- Vâng.
....
Không lâu sau,
- Chủ tịch, đã có người nguyện ý làm thư kí 24h cho ngài, còn nữa, sản phẩm của chúng ta đã được một công ty nước ngoài đánh giá cao và đồng ý hợp tác với chúng ta rồi.
- Ồ,
Lạc Dư có chút ngạc nhiên, chuyện thư kí không nói, nhưng công ty cậu thành lập chỉ thuộc top 100 trong nước, sản phẩm của bọn họ cũng không tốt đến nỗi được xuất hiện ở thị trường nước ngoài chứ.
Lạc Dư nghi hoặc, cậu đến công ty,
- Đưa ta tài liệu của công ty đó.
Cậu muốn điều tra một chút, Lạc Dư chăm chú nhìn vào màn hình máy tính không để ý trong phòng còn có một người khác vừa mới bước vào,
Lãnh Kiệt nhỏ giọng,
- Trợ lí Phương, cô cứ đi làm việc của mình trước đi, để tôi ở đây là được rồi.
- Được, vậy cậu đi pha trước một tách cà phê cho chủ tịch đi.
Lãnh Kiệt gật đầu, đợi khi trợ lí của Lạc Dư rời khỏi mới đi pha cà phê,
"cạch"
Cửa bị khóa, Lãnh Kiệt đi đến bên cạnh Lạc Dư khàn khàn nói,
- Chủ tịch, cà phê của ngài.
- Đặt đấy đi.
Lạc Dư vẫn không ngẩng mặt lên nhìn hắn, cậu chỉ cảm thấy giọng nói này có chút quen quen,
- Cậu là thư kí mới sao.
Lãnh Kiệt gật đầu, hắn đột nhiên phát giác ra Lạc Dư không nhìn hắn nên nói,
- Đúng vậy, chủ tịch, ngài cần gì nữa không.
Lãnh Kiệt đi đến đằng sau nhẹ nhàng bóp vai Lạc Dư giúp cậu thư giãn nhưng không được bao lâu thì tay hắn dần có xu hướng tiến vào trong áo Lạc Dư xoa nắn,
- ưm ~
Lạc Dư rên khẽ, sắc mặt cậu biến đổi nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn,
- Lãnh Kiệt...
- Cuối cùng em cũng chịu để ý đến tôi.
Lãnh Kiệt thấy cậu phát hiện ra hắn thì động tác trên tay càng ngông cuồng, từng cúc áo bung mở lộ ra một mảng da thịt trắng nõn tinh tế,
Lãnh Kiệt nhếch miệng, tay hắn đi xuống phía dưới, học theo cách di chuyển của đại côn đâm chọc,
- A ưm ~...
Lãnh Kiệt chọc ngoáy, đầu ngón tay hắn dính chất lỏng trong suốt đưa lên trước mặt Lạc Dư,
- A Dư, l*** sạch đi, của em đó.
- Cút..
Lạc Dư quay đầu ra chỗ khác, khuôn mặt đỏ bừng thật khiến người muốn cắn một cái a.
Lãnh Kiệt không tha cho cậu, một tay hắn bóp miệng Lạc Dư ép cậu há miệng, ngón tay dính bạch trọc nhân cơ hội chui vào cuốn lấy chiếc lưỡi ấm áp chơi đùa,
"chụt"
"ực"
- Ngon không.
Lạc Dư nhắm mắt nhắm mũi gật đầu, Lãnh Kiệt cười vui vẻ, thấy Lạc Dư muốn thoát ra khỏi vòng tay mình, Lãnh Kiệt hừ lạnh động thân một cái đem cây gậy gân guốc của mình tiến nhập vào t**u động chật hẹp.