Lãnh Kiệt làm nũng ôm chặt không chịu buông, Lạc Dư vẫn chăm chú nhìn vào bên trong, 3p, ặc, không biết người nào sẽ phải chịu khổ nằm dưới a.
Trong phòng,
Vì tác dụng của tình hương nên ba người mất hết lí trí mà lao vào xé nát quần áo của nhau, tên mặt sẹo cùng một tên khác đè gã vừa ở lại theo dõi hai người Lạc Dư xuống đất không kiêng nể gì một trên một dưới đâm thẳng vào.
- Áaaaaa...
Âm thanh thảm thiết vang lên, Lạc Dư tò mò thò hẳn đầu vào trong, Lãnh Kiệt vừa nghe thấy lập tức vươn tay che mắt cậu lại kéo người ra, giọng hắn chua lè chua lét,
- Trẻ con trẻ mỏ xem cái gì mà xem.
Lạc Dư: -... Ơ.
Lãnh Kiệt trừng mắt nhìn cậu:
- Ơ cái gì mà ơ, đi để bọn chúng làm việc.
Lạc Dư giật giật miệng, cậu bĩu môi phản bác:
- Lúc ngươi làm chuyện đó với ta có vì ta là trẻ con mà nương tay đâu, xem một chút cũng không cho xem.
Nhốt cậu lại, biến A Dư ấy thực sự trở thành người của hắn, chỉ có thể nhìn một mình hắn, yêu một mình hắn.
Lạc Dư nghe ra được nỗi bất an trong lời nói của Lãnh Kiệt, cậu thở dài:
- Lần sau có chuyện không vào được thì ta sẽ báo với ngươi một tiếng, không tùy tiện biến mất một thời gian dài nữa, được chưa.
Lãnh Kiệt cong mắt cười,
- Là em nói đó, không được thất hứa đâu.
- Biết rồi, biết rồi mà.
Lạc Dư ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại liền logout luôn mặc kệ Lãnh Kiệt đang ngủ say không biết trời đất gì.
- Mệt chết ta rồi.
250 xuất hiện trước mặt Lạc Dư hưng phấn:
- / Kí chủ, độ hảo cảm tăng đến 75% rồi, ngài làm gì mà tên Lãnh Kiệt đó cho nhiều vậy a/
Lạc Dư nằm phịch ra giường, giọng 250 văng vẳng bên tai, cậu nhíu mày phun ra hai chữ,
- Bán thân.
250: -/..../
Mèo mướp thúi thức thời im lặng, nó chẳng muốn bị nhổ trụi lông đâu a, nhưng kí chủ nó vì nhiệm vụ mà phải bán thân,chậc, đáng thương thật, nhưng nó, vui chết đi được, hí hí.