Lạc Dư mím môi cố ngăn không cho bản thân run rẩy, cậu vẫn không quen tiếp xúc với người khác a. 250 bay lơ lửng bên cạnh cố gắng trấn an kí chủ của mình:
/ Kí chủ, bình tĩnh, hít thở sâu @#$@.../250 ở bên cạnh làu bàu làm Lạc Dư không chịu nổi, trừng mắt nhìn nó, mèo mướp thúi sao mi nói nhiều vậy.
250 tức giận không thèm nói chuyện với Lạc Dư nữa, dám chê nó phiền, hừ, nó mới không thèm quan tâm đến kí chủ ngu ngốc này của nó nữa đâu.
Lạc Dư mím môi, đợi y tá rời đi mới dựt dây chuyền nước muối ra, cậu muốn về nhà, cậu không thích chỗ này một chút nào. 250 thấy kí chủ của mình muốn đứng dậy rời đi thì vội vàng nói:
-/ Nè, cậu muốn đi đâu vậy, cậu đang bị thương đó/
Ta muốn xuất viện.Nói xong cậu không thèm để ý đến mèo mướp thúi nữa mà lấy đồ của mình đi ra khỏi phòng bệnh.
Lạc Dư đứng trước của thang máy mà do dự, cậu không dám vào,cậu chưa từng đi thang máy.
Lạc Dư đang luống cuống thì đột nhiên có người bước đến mở cửa thang máy bước vào, cậu nghĩ nghĩ một chút rồi theo người đó vào.
Lạc Dư tìm chỗ cách người đó xa nhất mà đứng, người đó thấy cậu kì lạ định nói gì đó thì cửa thang máy mở ra, người đó nuốt lại những lời muốn nói mà bước ra.
Lạc Dư thấy người đó đi rồi thì thở phào một hơi, lau lau mồ hôi trên trán mình.250 nhịn không được mở miệng chế giễu :
-/ Kí chủ à, cậu đúng là đồ nhát gan/
Lạc Dư tức giận nhìn bộ dạng trêu tức của 250 nói:
-/ Mèo mướp thúi, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu ./
250 " hứ" một tiếng rồi lại tò mò nhìn xem kí chủ ngu ngốc của mình luống ca luống cuống dựa theo kí ức có được mà mày mò trở về nhà của nguyên chủ .
Nó càng nhìn càng thấy buồn cười, cuối cùng 250 cũng không chịu nổi mà chạy vào không gian hệ thống cười đến bò lăn bò lộn, kí chủ này của nó thật, thật, thật sự là ngốc quá đi.
Cuối cùng cũng về được đến nhà, Lạc Dư thở nhẹ một hơi vào nhà tìm đến phòng tắm tẩy rửa, Lạc Dư ngây người nhìn bản thân trong gương, nguyên chủ vậy mà ngay cả nɠɵạı hình cũng giống cậu đến 80 phần trăm a, chỉ khác ở chỗ làn da trước của cậu đen hơn nguyên chủ thôi.
Lạc Dư tò mò ngắm nhìn mình trong gương,cậu nhìn vào ngực mình mà môi mím chặt,ngực cậu nhô lên giống như con gái vậy.Lạc Dư chán nản nhìn khắp cơ thể mình một chút rồi hết hứng thú, cậu cũng chẳng thích ngắm nhìn cái thân thể dị dạng này của mình đâu, tắm xong cậu đến phòng bếp tìm đồ ăn. Lạc Dư mở tủ lạnh ra nhìn, nɠɵạı trừ một chai nước cùng mấy quả trứng thì không có một thứ gì cả.
Mím môi, Lạc Dư đi vòng quanh nhà bếp tìm kiếm, nha, có mấy gói mì tôm này. Cậu theo kí ức của nguyên chủ bật bếp lên, cậu thật sự không biết những thứ này a, thậm chí cậu còn chưa từng thấy chúng nữa, cậu còn chẳng được vào nhà chính nói chỉ đi qua đó vào phòng bếp cơ chứ.
Lạc Dư luống cuống cầm lấy quả trứng đập đập vỏ rồi cho vào trong xong nấu, mười phút sau, Lạc Dư lau mồ hôi, cậu thành công rồi a, mì trứng của cậu cuối cùng cũng làm xong rồi.
Lạc Dư ngồi vào bàn ăn, 250 bay vòng quanh cậu, cái này có thật sự ăn được không vậy, nó lấy chân trước của mình đặt lên đầu tự hỏi, nhưng lại nhìn thấy kí chủ của nó ăn ngon như vậy, đột nhiên nó có chút thèm a.
Ý nghĩ này vừa lóe lên thì 250 đã lập tức ỉu xìu xuống, nó không ăn được đồ ăn con người a. Lạc Dư cũng chẳng quản mèo mướp thúi đang nghĩ gì, cậu cắm đầu vào ăn, cậu đói sắp chết rồi a.
Ăn xong Lạc Dư vô tâm vô phế lăn quay ra giường ngủ như chết.
Sáng hôm sau, cậu bị tiếng chuông báo thức gọi tỉnh, Lạc Dư mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghi hoặc nhìn căn phòng to lớn trước mắt, một lúc sau cậu mới nhận ra cậu đang trong phòng của nguyên chủ a.
Lạc Dư khó khăn mò dậy, từ trong đống kí ức có được nhớ ra mình phải đi học, phải đến trường.
Lạc Dư mở to mắt, cả người tỉnh táo hẳn lên, cậu chạy đi tìm quần áo rồi bước vào trong nhà tắm.
Cậu theo kí ức nguyên chủ cùng sự chỉ dẫn của mèo mướp thúi đến trường, cậu bước đến chỗ ngồi của mình, cậu học lớp F,có thể nói đây là lớp chứa toàn những thành viên không quậy nhất trường thì cũng là học giốt với nghèo nhất trường.
Lạc Dư bước đến chỗ ngồi của mình, đang định ngồi xuống thì 250 hét lên:
/ Trên đó có dính keo không màu a, ngồi xuống thì không nhấc đít lên được đâu/Mèo mướp tức giận thật rồi nha, chỉ có nó mới được bắt nạt kí chủ ngu ngốc nhà nó thôi a, còn lại ai cũng không được phép đâu.
Lạc Dư nhìn kĩ lại quả nhiên thấy cái gì đó bóng bóng, cậu cụ mặt xuống nhìn xung quanh.Mấy người trong lớp thấy cậu không trúng kế thì có chút thất vọng nhưng cũng không quan tâm lắm lại quay về chỗ khác nói chuyện.
Lạc Dư ủy khuất nhìn ghế của mình, cậu đang không biết phải làm thế nào thì lại nhìn thấy trong ngăn bàn có mấy tờ giấy vứt đi, tinh quang chợt lóe, cậu cầm mấy tờ giấy lau sạch đống trăng trắng đó đi rồi lấy một tờ khác đặt lên ngồi xuống.
Lạc Dư có chút đắc ý, cậu quả nhiên thông minh a, mấy người còn lại tuy quay sang chỗ khác nói chuyện nhưng vẫn âm thầm để ý cậu, thấy cậu như vậy thì bọn họ có chút ngạc nhiên nhưng cũng không xem trọng lắm.