Nhan Mặc lấy xe đi đến công ty, hắn không cần học đại học, lão cha hắn muốn hắn đến công ty trực tiếp điều hành nhân viên, tính ra hắn cũng làm ở đó được một năm rồi.
- No quá đi.
Lạc Dư ăn xong xoa xoa bụng thỏa mãn kiếm một chỗ nằm ườn ra xem ti vi mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, đến lúc cậu phát hiện ra cửa cửa bị khóa thì mặt trời bên ngoài đã lặn từ bao giờ.
- Nhan. Mặc.
Cả người cậu đều cảm thấy không khỏe, Nhan Mặc dám nhốt cậu trong nhà không cho ra ngoài, được lắm, càng ngày càng tài giỏi ha.
Lạc Dư chạy lên phòng tìm điện thoại nhưng người nào đó đã đoán trước được mọi thiết bị trong nhà đều bị Nhan Mặc mang đi, chỉ có duy nhất nơi làm việc của hắn là có, chẳng qua là nó đã bị hắn khóa chặt rồi..
- Mèo mướp thúi, mau giúp ta.
Lạc Dư gọi nhưng không có ai đáp lại, lúc này cậu mới nhớ ra con mèo kí nó trốn mất rồi.
Choang. Ngôn Tình Ngược
Lạc Dư đập vỡ bình hoa, hầm hầm ngồi một chỗ đợi Nhan Mặc trở về.
Một tiếng
Hai tiếng
năm tiếng
Mặt trăng bên ngoài đã nhô cao, Lạc Dư ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật, cậu nhìn ra bên ngoài lẩm bẩm.
- Nhan Mặc thúi, sao còn chưa chịu về nữa, nói là đi một lúc thôi mà, đồ lừa đảo.
Cuối cùng cậu cũng không chịu được đi tắm rồi trèo lên giường ngủ trước.
Brừm
Tiếng động cơ vang lên, Nhan Mặc để xe vào gara rồi mở cửa đi vào nhà.
- A Dư?
Hắn bật điện lên nhìn xung quanh không thấy người liền đi một mạch lên lầu, mở cửa phòng đi vào.
- Ngủ rồi à?
Không ai trả lời hắn, Nhan Mặc thấy vậy cũng không cảm thấy tức giận, hắn cười cười bước vào phòng tắm.
Rào rào
Nhan Mặc khoác áo tắm đứng bên giường chăm chú nhìn bộ dạng ngủ say của Lạc Dư, đồ trên người cậu có chút rối loạn để lộ ra thân thể trắng nõn, cùng hai hạt đậu đỏ khiến người ta mê muội.
Ực
Cổ họng Nhan Mặc di chuyển lên xuống, bàn tay hắn vô thức vươn ra đem nút thắt trên áo tắm cởi bỏ.
Soàn soạt
Nhan Mặc cởi áo trèo lên giường quấn lấy Lạc Dư, áo ngủ trên người cậu cũng bị hắn thẳng tay ném xuống đất. Cây gậy thô to chọc chọc vào người cậu muốn tiến xa hơn.
- A Dư, A Dư...
Nhan Mặc di chuyển sờ vào hai ŧıểυ đ*ng nhỏ hẹp bên dưới, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, ngón tay linh hoạt không ngừng trêu chọc làm cho bên dưới của cậu ướt đẫm.
- Ưm ~
Lạc Dư cảm thấy mình đúng là mơ thấy m*ng xuân rồi, thật kì quái.
Nhan Mặc mím môi, hắn điều chỉnh cơ thể Lạc Dư cho phù hợp rồi từ đằng sau một đường thẳng tắp đâm vào trong ŧıểυ *****.
- A.
Lạc Dư đau đến tỉnh, cậu ngơ ra một chút rồi nhanh chóng giãy giụa muốn thoát.
- Nhan Mặc, Nhan Mặc, anh đang làm cái gì vậy hả, tôi là em trai anh đó.
Nhan Mặc cắn răng động thân, mặt Lạc Dư nhăn nhó đau đớn.
- Nhan Mặc, Nhan... A.
Nhan Mặc đè lên người cậu di chuyển.
Một lúc sau,
- A, ưm.
Lạc Dư nức nở, damdang kêu lên.
Lạc Dư nức nở, damdang kêu lên.
- Anh trai, anh cắm hư em trai của anh rồi ~
Nhan Mặc bị những lời phát ra từ trong miệng Lạc Dư làm cho nhiệt huyết sôi trào, thứ bên dưới hùng dũng to thêm một vòng.
Trong đầu Lạc Dư là một mảng trắng, không phân biệt được ngày nay là ngày nào.
- Hức, anh trai~ thoải mái quá.
- Anh, anh trai, em sinh ra là để cho anh làm nha.
Nhan Mặc che miệng cậu, hắn sắp bị những lời này của Lạc Dư bức đến phát điên rồi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
- Đúng vậy, em không nên sinh ra trên đời này, không nên sinh ra, nếu... hộc, nếu đã sinh ra thì chỉ có thể để cho anh trai cắm.
- Nha... ưm.
"..."
Trong phòng vô cùng hỗn loạn, Nhan Mặc phát điên đem em trai của mình đi khắp phòng mà làm, nhưng dường như hắn vẫn không cảm thấy thỏa mãn, nhấc bổng Lạc Dư lên đưa cậu ra ngoài ban công, ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật th** cậu đến chết đi sống lại.
Trận chiến của hai người kéo dài suốt một ngày trời, Nhan Mặc vui vẻ, nơi này chơi không vui hắn liền chuyển sang l* nhỏ khác, hắn thực sự là chơi đến quên trời quên đất luôn rồi.
- A Dư, yêu em nhất.
Lạc Dư lúc này thần trí đã không còn được tính táo, cậu nghe thấy lời này từ miệng hắn mấp máy môi muốn chửi.
Đ*t, nói yêu cậu mà lại đi th** nát cậu như này à, cậu muốn cho hắn ăn đấm nhưng sức lực hiện tại chẳng khác gì mèo cào, làm sao giờ.
- A Dư, chụt.
Nhan Mặc ôm cậu nằm xuống giường, thứ đó vẫn không chịu rút ra, gân xanh cọ qua cọ lại làm ŧıểυ ***** không nhịn được co rút lại, ngăn không cho nó di chuyển linh tinh.
- Em muốn ngủ.
Lạc Dư yếu ớt nói, Nhan Mặc cười hì hì nắm bóp quả đào nền vô cùng chính trực nói.
- Em trai mệt thì cứ việc ngủ, để cây gậy của anh giúp em mát - xa, được không, hử?
Lạc Dư cảm nhận được thứ bên trong mình lại có dấu hiệu ngẩng đầu, vẻ mặt thất kinh trắng bệch nhìn hắn.
- Nhan Mặc, anh là đồ th* đội lốt người, anh muốn làm em trai mình chết trên giường phải không, đồ xấu xa, oa, hức... huhu, anh không phải là người, chán ghét anh.
Lạc Dư bật khóc nức nở, Nhan Mặc bất đắc dĩ đành phải nhẹ giọng trấn an cậu.
- Đừng khóc, anh không làm gì hết, ngoan.
- Thật không?
- Thật mà.
Lạc Dư lúc này mới yên tâm ở trong lòng hắn thiếp đi, Nhan Mặc nhìn cậu cười híp mắt, đợi em ấy hồi phục đôi chút liền cho em ấy đến nơi hắn đã chuẩn bị từ lâu tham quan, những thứ ở đó nhất định sẽ khiến A Dư thích đến nhũn chân nha.