Lạc Dư lách người tránh khỏi đòn tấn công của đám tì nữ, cậu mở to mắt kinh ngạc, mấy nữ nhân này võ công vậy mà lại cao hơn cậu một chút.
Soạt
Một tì nữ nhân lúc cậu không để ý ném một đám bột phấn về phía cậu,
- Khụ, khụ..
Lạc Dư ho sặc sụa, tấm nhìn trước mắt rất nhanh trở nên mơ hồ không rõ,
- Các ngươi...
Lời còn chưa nói hết thì Lạc Dư đã ngã xuống đất bất tỉnh,
- Đưa Lạc thiếu gia vào trong nghỉ ngơi.
- Tuân lệnh.
Lạc Dư bị bọn họ đỡ vào trong phòng,
- Khóa cửa lại đợi chủ nhân trở về.
Một người trong đó lạnh giọng, thật ra bọn họ không phải tì nữ mà là người trong huyết sát, thủ hạ của Áo Tư Nhĩ Đặc.
Đêm hôm qua bọn họ nhận được chỉ thị của hắn nên cấp tốc chạy đến đây, nhiệm vụ của họ chỉ có một, canh trừng Lạc Dư.
Mười mấy người phân chia ra đứng khắp ngõ ngách quan sát nhất cử nhất động trong phòng.
- Ưm ~
Đợi đến lúc Lạc Dư tỉnh lại thì trận chiến bên ngoài cũng đã kết thúc, trên bàn đặt không ít thức ăn nóng hổi,
- Người đâu.
Lạc Dư trầm giọng nói, tì nữ ngoài cửa nghe thấy liền mở cửa bước vào,
- Lạc thiếu gia có gì dặn dò?
Lạc Dư mím môi,
- Áo Tư đâu, ta muốn gặp hắn.
Tì nữ đó cung kính nói:
- Lạc thiếu gia, chủ nhân hiện tại đang có việc bận, đợi khi người làm xong nhất định sẽ đến tìm ngài.
Lạc Dư cúi đầu siết chặt tay, tại sao lại nhốt cậu lại chứ, thật quá đáng. Lạc Dư khó chịu muốn khóc, trong lòng bùng lên lửa giận,
- Áo Tư Nhĩ Đặc, ngươi đợi đấy cho ta.
Lạc Dư quay người nằm xuống giường, tì nữ có lòng tốt nhắc nhở,
- Lạc thiếu gia, thức ăn đã được chuẩn bị xong, ngài mau dùng kẻo nguội.
Lạc Dư lạnh lùng,
- Không cần, đem hết ra ngoài đi.
Tì nữ làm như không nghe thấy vẫn để đồ ăn trên bàn lặng lẽ ra ngoài rồi đóng cửa lại, mặc kệ Lạc Dư có ăn hay không, nhiệm vụ của họ là canh giữ cậu không để người chạy mất, chỉ thế thôi.
Màn đêm buông xuống, Áo Tư Nhĩ Đặc cũng từ nghị sự phòng trở về.
Cạch
Lạc Dư nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra, Áo Tư Nhĩ Đặc đem nɠɵạı bào vứt một góc rồi trèo lên giường,
- Ưm..A Dư.
Hắn vươn tay muốn ôm Lạc Dư vào lòng nhưng bị cậu tránh né dịch người vào trong. Áo Tư Nhĩ Đặc cảm thấy có điểm không đúng hắn cưỡng ép kéo cậu vào trong lòng dụi đầu vào hõm vai Lạc Dư,
- A Dư, ngươi sao vậy, sao không để ý đến ta a.
Giọng điệu hắn tràn đầy ủy khuất, Lạc Dư hừ lạnh không đáp, Áo Tư Nhĩ Đặc làm nũng,
- A Dư ~~
Lạc Dư không chịu được ngữ khí này của hắn, cậu xoay người lại đẩy đầu hắn ra truy hỏi:
- Tại sao lại không cho ta ra ngoài, còn cho người canh trừng ta nữa, ngươi như vậy là có ý gì.
Áo Tư Nhĩ Đặc rốt cuộc hiểu được vì sao A Dư lại giận hắn,
- Ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, không có ý gì đâu.
Lạc Dư nghiến răng,
- Muốn tốt cho ta?
Thật nực cười,
- Áo Tư Nhĩ Đặc, ngươi rõ ràng biết ta thích nhất là đi chơi, ngươi bắt ta lúc nào cũng phải ở trong phòng, ta làm sao mà chịu nổi chứ.
Lạc Dư mắt cũng đỏ lên, cậu đẩy hắn ra xa rồi tự mình kéo chăn phủ kín đầu,
- Đừng nói chuyện với ta.
Áo Tư Nhĩ Đặc không biết phải làm thế nào, không lẽ hắn phải nói với A Dư là mình đang đấu với nhạc phụ, còn có khả năng sẽ làm ông ấy bị thương, nếu thật sự nói như vậy thì hắn chết chắc.
- A Dư, đừng giận ta có được không.
Lạc Dư không nói câu nào, cuối cùng Áo Tư Nhĩ Đặc bất đắc dĩ đành phải mặc kệ cậu.
- ....
Lạc Dư nhăn mày, tên đáng chết này vậy mà không chịu dỗ cậu, hừ, cậu dỗi hân luôn.
Sáng hôm sau,
Lạc Dư nhân lúc Áo Tư Nhĩ Đặc còn đang ngủ mò dậy mở cửa ra ngoài,
- Lạc thiếu gia, mời ngài vào trong.
Hai tì nữ đứng canh ngoài cửa mặt không biểu cảm nói, Lạc Dư thuận tay đóng cửa lại nhìn hai người nói:
- Ta muốn đi nấu đồ ăn sáng cho Áo Tư, các ngươi không tránh ra đến lúc bị phạt thì đừng trách ta không nói trước.
Lạc Dư hiên ngang lẫm liệt nói, hai tì nữ nghe vậy hơi lưỡng lự, họ ngó đầu vào trong phòng muốn hỏi Áo Tư Nhĩ Đặc nhưng bị cậu cản lại.
- Áo Tư đang nghỉ ngơi, hôm qua hắn về rất muộn, các ngươi muốn đánh thức hắn?
Hai tì nữ nhăn mày,
- Vậy được rồi, Lạc thiếu gia, mời.
- Hừ.
Lạc Dư đi theo bọn họ đến nhà bếp, cậu trừng mắt:
- Các ngươi mau ra ngoài, ta không quen có người nhìn ta làm cơm.
Lạc Dư đuổi hết bọn họ ra ngoài, thật ra cậu làm gì biết nấu cơm chứ, cậu chỉ muốn tìm cơ hội trốn thôi.
Lạc Dư vứt cọng rau trong tay đi, cậu đi đến bên cửa nheo mắt nhìn ra bên ngoài, chậc, một lũ ngu xuẩn, để xem bổn thiếu gia làm sao thoát khỏi các ngươi.
Lạc Dư tìm thấy một lỗ ch*, cậu cân nhắc một chút cuối cũng vẫn lựa chọn chui qua nó, dùng khinh công cái lũ kia nhất định sẽ phát giác, thôi, vì sự nghiệp chạy trốn, chịu ủy khuất một chút vậy.
- Oa, A Dư, sao ngươi lại lăn lộn đến mức phải chui lỗ ch* thế này? chậc chậc.